"Cô ấy ba năm gần đây hành tung rất có vấn đề, nhưng mà thuộc hạ không có tra được thông tin liên quan."
"Không có tra được?"
Đây là cái vấn đề lớn.
Có thể làm người của ông tra không được, vậy thì chuyện cũng không đơn giản.
"Thịnh gia làm sao bây giờ? Có thể là người muốn hại Thịnh gia hay không?"
Địch gia tức phụ có thể xuất thân bình thường, có thể lớn lên bình thường, có thể cái gì cũng đều không tốt, có thể có thói hư tật xấu.
Duy độc nhất một việc, là không thể thương tổn Địch Quân Thịnh, mặc kệ là thân thể hay là tâm của cậu, đều không thể thương tổn.
Đây là yêu cầu duy nhất của Địch nhị gia đối với cháu dâu.
"Trước cứ theo dõi, không cần khiến cho không thoải mái. Mặt khác lại an bài người, tận lực khả năng mà điều tra rõ."
Địch nhị gia không muốn phá hủy tình cảm của cháu trai mình cùng cháu dâu tương lai.
Cháu trai ông 22 năm này, lần đầu tiên có tình cảm đối với một cô gái, thập phần khó có được.
Người cháu trai này của ông có thể đối với một việc để bụng đã thực không dễ dàng, huống chi là đối với một người.
Nhưng mà cũng cần thiết muốn cẩn thận điều tra, đây là người muốn ở bên cạnh Địch Quân Thịnh, không thể xảy ra chút sai lầm nào.
"Vâng, thuộc hạ biết nên làm như thế nào."
###
Ôn Trình cùng Thái Thấm Nguyệt đều đã tỉnh, sau khi tỉnh lại Thái Thấm Nguyệt hối hận không kịp.
Không chỉ có chính mình một người bị thương đau đớn, càng làm hại chồng mình thiếu chút nữa bỏ mạng.
"Nhược Nhược, ba của con ông ấy sau khi tỉnh lại đã nói cái gì?" Thái Thấm Nguyệt thực lo lắng mà dò hỏi.
"Ba hỏi mẹ có xảy ra chuyện gì hay không, con nói mẹ không có bị thương nặng bằng ba, ba liền nói vậy là tốt rồi."
Thái Thấm Nguyệt nghe vậy tức khắc hai mắt đỏ bừng, nhớ tới chính mình ở trên xe cùng chồng mình cãi nhau, càng nghĩ càng hối hận.
"Mẹ không nên cùng ba con ở trên xe cãi nhau, là mẹ không đúng, mẹ làm sai."
"Mẹ, mẹ cũng đừng quá khổ sở, mẹ cũng chỉ là quá tức giận vì ba muốn đem [Vạn dặm non sông] tặng người ta."
"Không sai, nếu không phải Ôn Noãn cùng Giản Nhất Lăng, mẹ.."
Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược đều không trách Ôn Trình, cho nên hận ý này liền toàn bộ đẩy cho Ôn Noãn cùng Giản Nhất Lăng, bởi vì hai người dẫn tới vợ chồng bọn họ mâu thuẫn.
"Mẹ, chuyện này mẹ về sau đừng cùng ba nói tới nữa, liền theo ý của ba đi."
"Mẹ biết, mẹ biết, mẹ sẽ không." Thái Thấm Nguyệt chảy xuống nước mắt hối hận.
Chu Tử Mặc tới thăm Ôn Trình cùng Thái Thấm Nguyệt.
Anh ta tới thăm Thái Thấm Nguyệt trước.
Nhìn thấy Chu Tử Mặc xuất hiện, Thái Thấm Nguyệt vội lau nước mắt trên mặt, lộ ra nụ cười vui mừng.
"Tử Mặc, sao cháu lại tới đây, cháu cũng có nhiều việc bận rộn, còn bớt thời giờ tới đây thăm dì, trong lòng dì rất là băn khoăn."
"Không có việc gì đâu dì à, dì cùng chú đều nằm viện, Nhược Nhược một người cũng không thể chăm sóc kịp, có cháu cùng với cô ấy, chia sẻ với cô ấy một ít cũng tốt."
"Thật là có tâm." Thái Thấm Nguyệt trên mặt hiện ra nụ cười phát ra từ nội tâm.
Chu Tử Mặc thật là thập phần thích hợp là người con rể được chọn.
Không chỉ có xuất thân tốt, học thức tốt, nhân phẩm tốt, lại còn có hiếu tâm như vậy, biết cách săn sóc Nhược Nhược như vậy.
"Đúng rồi Nhược Nhược, về chuyện vị hôn phu của em họ em là Địch gia Thịnh gia, sao lúc trước vì cái gì em không nói cho anh biết?"
"Anh nói cái gì?" Ôn Nhược vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Chu Tử Mặc.
"Làm sao vậy? Em không biết sao? Về tin tức Thịnh gia đính hôn đã được truyền khai, đối tượng đính hôn chính là tiểu thư Giản gia, em họ em, Giản Nhất Lăng."
Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược hoàn toàn đần ra.
Tại sao lại như vậy?
Đối tượng đính hôn của Giản Nhất Lăng là Địch Quân Thịnh?
"Không có khả năng, ngày đó lão nhân tới cầu hôn rõ ràng nói là tới cầu hôn cho cháu trai của mình, cháu trai của ông ấy là Thịnh gia, vậy ông ấy là.."