Bởi vì Ôn Trình quan tâm cô, cho nên cô vì cứu Ôn Trình không chút do dự đem mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Giản Thư Hình cùng Ôn Noãn trong lòng vừa kiêu ngạo lại khổ sở.
Kiêu ngạo vì Nhất Lăng của bọn họ đã trở nên lợi hại như vậy, khổ sở cũng vì trở nên lợi hại như vậy.
Họ hy vọng cô vẫn đứa trẻ ôm đùi bọn họ, làm nũng, vô ưu vô lo.
Vân lão cùng viện trưởng cũng còn không có đi.
Nhìn thấy Giản Nhất Lăng không có việc gì, Vân lão mới rời đi.
Viện trưởng nhìn thấy Giản Nhất Lăng, liền giống như nhìn thấy quốc bảo.
Trước khi Vân lão tới tìm ông hôm nay, ông ấy cũng không biết Giản Nhất Lăng chính là bác sĩ Phó Nhặt.
Bác sĩ Phó Nhặt so với ông ấy tưởng tượng còn trẻ hơn không ít.
Bộ dáng thật nhỏ nhắn, mềm mại, dễ thương.
Cảm giác có chút giống cháu gái nhỏ của nhà ông.
Nếu không phải Vân lão tới, ông ấy khả năng cũng sẽ không tin tưởng một người nữ sinh như vậy thế nhưng chính là Phó Nhặt bác sĩ ngoại khoa đỉnh cấp trong lời đồn.
Dựa theo Vân lão nói, người này trời sinh liền thích hợp đứng ở trên bàn phẫu thuật, bởi vì tâm cũng đủ bình tĩnh, tay đủ vững vàng.
Không nghĩ tới người này hiện tại liền ở bệnh viện bọn họ.
Trong lòng viện trưởng đang quá vui mừng, thậm chí còn nghĩ muốn cùng viện nghiên cứu y học Tuệ Linh đoạt người.
"Bạn học Giản Nhất Lăng, em yên tâm, về chuyện của em tôi sẽ công đạo đi xuống, để những người ở bệnh viện hôm nay biết được tình huống của em đều không cần tiết lộ ra ngoài."
"Cám ơn."
"Không khách khí không khách khí. Em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng làm cho cơ thể quá mệt mỏi."
Viện trưởng cùng Giản Nhất Lăng công đạo một phen mới lưu luyến không rời mà rời đi trở về văn phòng viện trưởng của mình.
Bác sĩ Chử cùng các bác sĩ khác ở cửa phòng cấp cứu đều đang trở về chính văn phòng của mình.
Nhưng mà sắc mặt của anh ta rất khó xem.
Chuyện vừa mới phát sinh đã hung hăng mà đánh vào mặt anh ta, anh ta hận không thể tìm một cái hầm ngầm mà chui vào.
Bác sĩ cùng văn phòng trêu chọc, "Bác sĩ Chử, tôi nhớ rõ hôm trước cậu còn trách cứ Giản Nhất Lăng? Hiện tại có cảm thấy có một tia hối hận như vậy hay không nha?"
"Ai cần anh lo? Quản tốt chuyện của anh đi!" Bác sĩ Chử lạnh một khuôn mặt.
Vị bác sĩ đó không buông tha, "Làm gì mà hung dữ như vậy a? Tôi nói cũng là sự thật không phải sao? Ngày đó anh có bao nhiêu coi thường Giản Nhất Lăng chúng tôi đều nghe được, lời thề son sắt mà nói người ta là sai, người ta không có tư cách. Hiện tại sự thật chứng minh, cô ấy không chỉ đúng ở một lần kia, thành tựu bản thân của cô ấy cũng so với anh cao hơn nhiều. Anh vẫn là một bác sĩ bình thường, người ta đều đã là ở cấp bậc chuyên gia."
"Chuyên gia là một bước chuyển mình, lại không thể đại biểu cô ta có thể ở chức vị bác sĩ này bao nhiêu cao. Rất nhiều chuyên gia ở bệnh viện nhỏ căn bản là kém xa một bác sĩ chủ trị ở bệnh viện lớn." Chử bác sĩ phản bác.
"Xuy, anh liền tự mình an ủi đi."
"Tự mình an ủi cũng không cần anh quản!"
Sau khi cùng người này nói vài câu, bác sĩ Chử cảm giác càng buồn rầu càng khó chịu.
###
Địch Quân Thịnh tự mình tìm Chu Tử Mặc cùng Ôn Nhược.
"Về chuyện hôm nay các người nhìn thấy, còn mong các người hãy quên đi."
"Thịnh gia ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói, sau khi trở về cả cha mẹ tôi tôi cũng đều sẽ không nói." Chu Tử Mặc hướng Địch Quân Thịnh bảo đảm.
Chu Tử Mặc sẽ không sai khi có thể cùng Thịnh gia nói chuyện với nhau cùng xoát độ hảo cảm.
Bác sĩ Phó Nhặt là ai anh ta không quan tâm, nhưng cùng Thịnh gia nhấc lên quan hệ thì anh ta rất rõ ràng, cho nên khi Địch Quân Thịnh mở miệng nói bọn họ im lặng, anh ta liền không chút do dự mà đáp ứng Địch Quân Thịnh.
Ôn Nhược lúc này tâm tình như cũ không tốt, ba mẹ cô ta còn nằm ở trên giường bệnh, không có tâm tình nói chuyện khác.
"Địch thiếu gia, có thể nói chuyện này sau được không?" Ôn Nhược hỏi.
"Không thể." Địch Quân Thịnh cũng không phải tới cùng Ôn Nhược thương lượng.