Bác sĩ Chử mắng Giản Nhất Lăng xong liền ở trong văn phòng của mình nghỉ trưa.
"Bác sĩ Chử, bác sĩ Chử, đã xảy ra chuyện không tốt, người bệnh vừa mới kia đã hôn mê." Y tá trưởng vội vã mà chạy tới văn phòng kêu bác sĩ Chử.
"Cái người bệnh nào?" Bác sĩ Chử "Tạch" một cái mà đứng lên.
"Chính là người bệnh anh chẩn bệnh là viêm dạ dày nhưng mà một người thực tập sinh của anh nói phải làm phẫu thuật kia!"
Viêm dạ dày cũng sẽ không tùy tiện hôn mê.
Bác sĩ Chử sắc mặt trắng nhợt, sau đó chạy đi nhanh như bay.
Người đã ngất xỉu.
May mắn chính là người còn ở bệnh viện không có đi, có thể lập tức đẩy vào phòng cấp cứu.
Là một loại bệnh đường ruột hiếm thấy, bởi vì không gặp qua nhiều, báo cáo thử máu cũng nhìn không ra cái vấn đề gì, cho nên bác sĩ Chử chỉ nghĩ là chứng viêm bình thường.
Toàn bộ người trong phòng đều khẩn trương lên.
Giản Nhất Lăng còn ở vị trí của mình nghỉ ngơi.
Bạn học vừa mới khuyên bảo cô thực kinh ngạc nhìn cô, "Thật đúng là bị cậu nói trúng rồi, người kia thật sự tiến vào phòng phẫu thuật.."
"Ân."
"Cậu.. như thế nào không kích động, cậu nói đúng." Bạn học hỏi Giản Nhất Lăng.
"Mạng người đang bị đe dọa." Người bị đưa vào phòng cấp cứu, chuyện này cũng không phải một việc đáng giá để cao hứng hoặc là kích động.
"Vậy cậu cũng không lo lắng sao? Người kia hiện tại chính là đang ở trong phòng cấp cứu, nếu đứa bé có chuyện gì ngoài ý muốn, chính là.."
Chính là trách nhiệm của bác sĩ Chử.
"Người không xuất viện liền phát bệnh, giải phẫu kịp thời, không chết được."
Bác sĩ trình độ bình thường có thể giải quyết vấn đề này.
Giản Nhất Lăng chính là biết chậm trễ một chút thời gian cũng sẽ không dẫn tới nguy hiểm cho sinh mệnh của người bệnh, mới không có tiếp tục cùng bác sĩ Chử cãi cọ.
Cửa phòng giải phẫu, bác sĩ Chử sắc mặt trắng bệch.
Một lần khám sai, sẽ mang đến cho anh ta phiền toái không nhỏ, không chỉ bị người nhà bệnh nhân đến nháo sự, còn ảnh hưởng đến tiền thưởng cùng về sau bầu chọn chức danh của anh ta.
Bác sĩ Chử trở lại văn phòng, nhìn thấy Giản Nhất Lăng, sắc mặt càng khó chịu.
###
Buổi sáng hôm nay, Ôn Trình lái xe cùng vợ mình Thái Thấm Nguyệt đi nói chuyện một hợp đồng làm ăn.
Gần đây quan hệ của hai người hòa hoãn một ít, sau lần cãi nhau trước giận dỗi nhau không sai biệt lắm cũng đã kết thúc.
Trên đường, Thái Thấm Nguyệt nương cơ hội này cùng Ôn Trình nói chuyện về [Vạn dặm non sông] .
"[Vạn dặm non sông] không thể đưa cho Tiểu Lăng, ông muốn đưa con bé một phần lễ đính hôn quý trọng có thể đổi một món khác."
"Bà đừng náo loạn, không phải đã nói không đề cập đến chuyện này rồi sao?"
"Là có thể không nói đến sao, chỉ cần ông thay đổi chủ ý tôi đảm bảo không nhắc đến nữa. [Vạn dặm non sông] nói cái gì cũng đều là muốn để lại cho Nhược Nhược. Ông tặng một bộ trang sức khác, chỉ cần giá trị ở trong phạm vi hợp lý, cũng không phải là không thể."
"Không phải tôi đã nói với bà sao, ngay cả bộ [Vạn dặm non sông] này cũng là những đồ vật năm đó A Noãn bảo hộ được!"
"Ông đây là có ý tứ gì? Báo ân liền phải đem mấy thứ này đều cho các cô ấy hay sao?"
"Cũng không phải không thể, chuyện năm đó là tôi phạm sai lầm, tôi vốn dĩ nên gánh vác trách nhiệm!"
"Ôn Trình, ông cái tên hỗn đản, tôi gả cho ông, cũng không phải là bồi ông cùng nhau trả nợ!"
Hai người một lời không hợp lại cãi nhau, càng cãi càng hung, càng cãi càng hung.
Sau khi cãi nhau Thái Thấm Nguyệt nóng nảy nói, "Ôn Trình, ông cái tên hỗn đản, ông cái tên hỗn đản!"
Thái Thấm Nguyệt duỗi tay đánh Ôn Trình.
Ôn Trình còn đang lái xe, "Bà điên rồi, bà dừng tay lại cho tôi!"
Ôn Trình nhìn không thấy được hai bên, trong lúc hoảng loạn, lái tay đánh qua, xe trực tiếp đâm hướng vào vòng bảo hộ ven đường, lao qua vòng bảo hộ, trực tiếp lăn đi xuống.
Một giờ sau, Ôn Trình cùng Thái Thấm Nguyệt được đưa đến bệnh viện trực thuộc đại học Kinh Thành.