Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 662




Bác sĩ Chử tiếp tục răn dạy Giản Nhất Lăng, "Như thế nào? Cô như vậy không nói lời nào là có ý tứ gì? Cô câm sao? Cô câm liền không cần làm bác sĩ! Là bác sĩ liền phải học được cách cùng người bệnh giao tiếp! Cô loại người lý luận suông này, chỉ biết làm bài làm số liệu căn bản không làm được thầy thuốc tốt!"

"Cô nhanh chóng học cách mở miệng như thế nào, giao tiếp với người bệnh như thế nào! Nếu học không được cũng đừng làm bác sĩ, lăn trở về nhà đi! Tôi hướng dẫn qua nhiều thực tập sinh như vậy, lần đầu tiên gặp được người tệ như vậy! Cô tuyệt đối là thực tập sinh kém cỏi nhất được đưa tới trước mắt tôi!"

"Cô còn muốn làm gì? Còn không nhanh chóng đi theo các bạn học khác mà học tập đi?"

Thấy Giản Nhất Lăng còn đứng đó, vẻ mặt bác sĩ Chử không kiên nhẫn mà thúc giục.

Chờ Giản Nhất Lăng đi rồi, một bác sĩ khác cùng văn phòng cười khuyên bảo, "Bác sĩ Chử, nhân gia tiểu cô nương còn nhỏ như vậy, anh liền lưu tình một chút, đừng làm cho cô nương người ta khóc."

"Muốn khóc liền khóc đi, loại mặt hàng này cũng đưa tới bệnh viện thuộc đại học Kinh Thành chúng ta, thật là lãng phí thời gian của tôi." Ngữ khí cùng biểu tình của bác sĩ Chử đều thực chán ghét.

Bệnh viện trực thuộc đại học Kinh Thành của bọn họ không chỉ là bệnh viện cấp ba, đồng thời cũng là bệnh viện nổi danh tốt nhất cả nước, sinh viên y khoa có thể tới nơi này thực tập đều là những sinh viên mũi nhọn.

Kết quả năm nay tới cái mặt hàng như vậy, làm việc không vào đề, nói cô hỏi thăm người bệnh đều hỏi không tốt, không biết tự tin nơi nào tới nói người bệnh cần làm phẫu thuật, không biết gọi là.

Một bác sĩ khác cùng phòng nói, "Không phải nói Giản Nhất Lăng này là sinh viên mũi nhọn sao? Nhảy lớp đại học, còn trước tiên học xong khóa chính quy, tôi còn rất chờ mong cô ấy đây."

Bác sĩ Chử đối với cách nói này khịt mũi coi thường, "Anh không biết cô ta vừa rồi làm việc có bao nhiêu khoa trương, một hai nói đứa bé bị viêm dạ dày kia cần phải làm phẫu thuật, có làm phẫu thuật hay không là cô ta định đoạt sao? Mới đọc sách y mấy năm, gặp qua mấy người bệnh, liền đem mình như bác sĩ chuyên gia? Tôi hiện tại đối với cô ta nghiêm khắc là thỏa đáng, chờ cô ta ở giữa thực chiến bởi vì chính mình tự cho là đúng phạm phải sai lầm liền cái gì cũng đều không còn kịp rồi."

Bác sĩ Chử trong lỗ mũi hừ khí.

Bác sĩ cùng phòng bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Chỉ có thể nói Giản Nhất Lăng này không biết cách làm người xử thế.



Làm học sinh, không hiểu liền hỏi.

Cho dù có suy nghĩ của chính mình, cũng nên lấy thái độ dò hỏi cần giải thích cùng bác sĩ nói ra, mà không phải như vậy tự cho là đúng.

Cô ấy tự cho là đúng như vậy, nghi ngờ bác sĩ chuyên nghiệp đang hướng dẫn mình, cũng liền khó trách bác sĩ Chử sẽ nhìn cô ấy không vừa mắt.

###

Thời gian nghỉ trưa, một nữ sinh cùng thực tập với Giản Nhất Lăng khuyên nhủ cô, "Bạn học Giản Nhất Lăng, nếu không cậu vẫn là đi xin lỗi bác sĩ Chử đi?"

"Cảm ơn, tôi không có việc gì." Giản Nhất Lăng trả lời, thanh âm nghe tới có điểm mềm, nhưng ngữ khí là thực bình tĩnh.

Từ khuôn mặt trẻ con sạch sẽ của cô xác thật nhìn không ra tới cô có chuyện gì.

Giản Nhất Lăng gần đây phải làm rất nhiều chuyện, xây dựng chi nhánh bệnh viện Lạc Hải Sâm có rất nhiều chuyện cần cô tự mình xử lý, cô không có dư thừa thời gian cùng một người đối với cô mà nói cũng không có quan hệ gì quá lớn mà sốt ruột đến nóng nảy.

"Nhưng mà cậu nói như vậy, những ngày sau sẽ rất vất vả." Nữ sinh lại nói.

"Không có việc gì." Giản Nhất Lăng bộ dáng thực không quá để ý.

"Ai, thật không biết cậu như vậy là tốt hay xấu." Nữ sinh bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, sau đó lại không quản Giản Nhất Lăng, chuyên tâm làm chuyện của chính mình.

Vốn dĩ cũng không phải rất quen thuộc, khuyên hai câu đối phương nghe không vào cô ấy cũng không có cách nào.