Sáng sớm thứ bảy, Vu Hi đến nhà cũ của Giản gia để tìm Giản Nhất Lăng.
Giản lão phu nhân liên tục dặn dò, "Vu Hi, ta đem tiểu tâm can giao cho cậu, cậu phải trông coi cẩn thận, người trẻ tuổi tổ chức tiệc tùng, có khi ồn ào, nhưng đừng không biết nhẹ không biết nặng."
"Bà nội Giản, bà đừng lo, bữa tiệc của người khác ồn ào. Nay cháu làm cho Thịnh gia có ồn ào được không? Bảo đảm sẽ ôn hòa hơn các bữa tiệc khác! Mọi người chỉ tụ tập chơi trò chơi, tuyệt không ồn ào, và không uống rượu."
Địch Quân Thịnh không uống được, đây là chuyện mọi người trong vòng đều biết.
Vu Hi đưa Giản Nhất Lăng vào cửa nhà bên cạnh của Vu gia.
Giống như ngôi nhà cũ của Giản gia, ngôi nhà này của gia đình họ Vu cũng là một công trình mang phong cách Châu Âu thập phần có cảm giác niên đại.
Sân trong là một khu vườn theo phong cách Châu Âu, trồng một số lượng lớn hoa hồng và hoa tường vi, cả một mảng tường hoa.
Lúc này trong nhà vẫn rất yên tĩnh.
Khi đi qua tiền sảnh, ngoại trừ quản gia và người giúp việc của Vu gia, Giản Nhất Lăng không nhìn thấy bất kỳ vị khách nào khác.
Vu Hi cười và giải thích với Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng muội muội, đừng sợ, bữa tiệc sẽ bắt đầu trong chốc lát, nên những người khác còn chưa đến. Anh có chút việc nên đưa em đến đây trước."
Vu Hi sờ sờ cái mũi của mình, việc này không dễ làm, cảm giác như kẻ xấu bắt cóc một cô bé.
Giản Nhất Lăng không cảm thấy rằng Vu Hi đang bắt cóc mình, từ góc độ lý trí mà nói, Vu Hi sẽ không làm chuyện như vậy.
Vu Hi đưa Giản Nhất Lăng vào khu vực tiếp khách của phòng giải trí.
Địch Quân Thịnh đang ngồi trên ghế sofa da trong khu vực tiếp khách.
Nhìn thấy Giản Nhất Lăng đi vào, trên người mặc một chiếc áo len lông xù, đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dịu dàng.
Có cảm giác như Vu Hi đã mang về một con vật cưng.
Địch Quân Thịnh chỉ vào những thứ trên bàn cà phê bên cạnh, và nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu nha đầu, tôi nợ em một bữa ăn, bây giờ tôi sẽ trả lại."
"Anh không nợ tôi." Giản Nhất Lăng đáp.
Vẻ mặt thờ ơ và ánh mắt trong veo.
Cô ấy chủ động đưa bữa ăn đó cho anh ta nên cô ấy không thể nói là mình có nợ gì hay không.
"Nhưng những thứ ta muốn cho đi, chưa bao giờ thu hồi lại."
Thái độ của Địch Quân Thịnh rất cứng rắn.
Vu Hi giúp đặt những thứ trên bàn vào tay Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng muội muội, trước tiên hãy xem Thịnh gia định tặng gì cho em."
Giản Nhất Lăng liếc xuống những thứ trên tay.
Hai hồ sơ giống nhau.
Bìa của cuốn đầu tiên ghi "Hồ sơ đăng ký truy xuất thiết bị giám sát khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn".
Giản Nhất Lăng lộ vẻ ngạc nhiên.
Khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn là nơi xảy ra vụ tai nạn của Giản Nhất Lăng và Giản Duẫn Náo.
Cuối tuần đó, cha Giản và mẹ Giản đưa Giản Duẫn Náo và Giản Nhất Lăng đến khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn, đó là một vụ tai nạn trên cầu thang của khách sạn nghỉ dưỡng.
Và Địch Quân Thịnh thực sự đã đưa số đăng ký theo dõi và truy xuất của khách sạn nghỉ dưỡng cho cô.
Lo sợ rằng Giản Nhất Lăng sẽ không hiểu, Vu Hi giải thích với Giản Nhất Lăng, "Khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn đã lắp đặt hệ thống giám sát ở tất cả các khu vực chung của khách sạn theo đúng thông số kỹ thuật, bao gồm cả cầu thang nơi xảy ra vụ việc. Và video giám sát của khách sạn được phép cho người khác xem, việc xem cần phải được đăng ký. Hoạt động của khách sạn trong lĩnh vực này luôn được tiêu chuẩn hóa rất tốt."
Vu Hi nói lại, "Hãy nhìn vào sổ đăng ký này, em sẽ thấy điều bất ngờ."
Giản Nhất Lăng mở sổ đăng ký, và sau đó tìm hồ sơ truy vấn vào ngày xảy ra sự cố.
Không có hồ sơ truy vấn nào ngày hôm đó, nhưng ngay ngày hôm sau, có một cái tên mà Giản Nhất Lăng không hề xa lạ.
Hà Yến.