Giản Nhất Lăng nhìn cái người có sắc mặt khó coi, đang cười cợt như đùa giỡn trước mặt.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô, có người không bởi vì cô có thể làm cái gì, không bởi vì cô có thể cung cấp cái gì, không vì mục đích lấy điều kiện trao đổi, không màng an toàn tính mạng của chính mình, mà kiên định muốn cứu cô.
Giản Nhất Lăng không hiểu, chỉ là cảm giác được, ở ngực, có một loại cảm giác ấm áp..
Người đàn ông trung niên thấy thế, có một tia khẩn trương, nhưng tình thế này ông không thể lùi bước.
Huống hồ ông cũng không tin người thanh niên có tình trạng thân thể không tốt trước mặt có thể uy hiếp đến lão bản của bọn họ.
"Các người không cần vô nghĩa, dù sao người hiện tại ở trên tay chúng tôi, các người thả chúng tôi đi, hoặc là chúng ta hôm nay ai cũng đều không thể quá tốt!"
Ông tính toán cùng Địch Quân Thịnh liều mạng, có con tin ở trên tay, liền tính đối phương người nhiều, cũng không dám động thủ đối với bọn họ.
Lúc này điện thoại di động của người đàn ông vang lên.
Vừa thấy là lão bản của bọn họ gọi video trò chuyện tới.
Người đàn ông lập tức nhận điện thoại.
"Đem người thả! Giao cho người thanh niên trước mặt kia!"
Điện thoại mới vừa được chuyển một chút, người phụ nữ trung niên liền hạ mệnh lệnh cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên tràn đầy khó hiểu, "Lão bản, hiện tại thả người.. bọn họ khả năng sẽ không thả chúng tôi đi.."
"Ta nói thả người!" Người phụ nữ cất cao thanh âm, "Hiện tại lập tức! Đem người thả!"
Người đàn ông trung niên rất là kinh ngạc, lão bản phản ứng quá khác thường.
"Nhưng mà lão bản, chuyện này.. tôi.. tôi không rõ.."
"Không có gì không rõ! Những người này ngươi không thể trêu vào! Ngươi hiện tại thả người ngươi còn có một con đường sống!"
Người phụ nữ trung niên đã không có tự tin cùng thong dong như lúc trước.
Sau đó người đàn ông trung niên lại nghe được trong video truyền đến giọng nói hồn hậu trầm thấp của một người đàn ông.
"Nhanh lên một chút, ta không có kiên nhẫn."
Giọng nói của người đàn ông này không giận tự uy.
Trong video tuy rằng không có trực tiếp nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông, nhưng có thể từ vẻ mặt của người phụ nữ nhìn ra người đàn ông này đối với bà có lực uy hiếp lớn.
Người đàn ông trung niên tức khắc minh bạch sự tình nghiêm trọng.
Bên phía lão bản của bọn họ đã xảy ra chuyện.
Có người nào đó trực tiếp tìm được lão bản bọn họ, đối với lão bản bọn họ tiến hành uy hiếp.
Trong ấn tượng của ông, người có thể làm cho lão bản bọn họ kinh hoảng thất thố như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay!
Người đàn ông trung niên lại nhìn về phía Địch Quân Thịnh trước mặt, ánh mắt cùng biểu tình đều thay đổi.
Sau một lát trầm tư, vội vàng cho người thả người.
Hai nữ nhân kiềm chế Giản Nhất Lăng buông lỏng tay.
Vệ sĩ chung quanh lập tức hành động.
Giản Nhất Lăng lập tức chạy về hướng Địch Quân Thịnh.
Địch Quân Thịnh cũng theo đó tiến lên, nhưng chỉ đi được hai bước.
Anh liền cảm giác được thân thể không thích hợp, vì thế dừng lại bước chân, tại chỗ đứng chờ Giản Nhất Lăng chạy lại đây.
Giản Nhất Lăng chạy tới trước mặt anh, nâng đầu, một đôi mắt không chớp mắt mà nhìn anh.
Địch Quân Thịnh duỗi tay, duỗi một nửa liền dừng lại.
Sau đó Địch Quân Thịnh nói với vệ sĩ của mình, "Cho bọn họ cái tát."
Liền sau đó trong nhà xưởng trống rỗng không dùng đến tức khắc vang lên liên tiếp không ngừng âm thanh "Bạch bạch".
Một tiếng tiếp theo một tiếng.
Địch Quân Thịnh lại quay đầu lại nhìn về phía khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng, đang muốn mở miệng.
Một cổ cảm giác không tốt mãnh liệt đánh úp lại.
Sau đó trước mắt liền lâm vào một mảnh đen tối.
Địch Quân Thịnh thân thể ngã xuống..
Giản Nhất Lăng bản năng mở ra hai tay ôm lấy thân thể Địch Quân Thịnh ngã xuống..
Giờ khắc này, cô quên mất, lấy khí lực của cô, là ôm không được Địch Quân Thịnh.
Bất quá còn tốt, bên người Địch Quân Thịnh là vệ sĩ mắt lanh lẹ.
Trong nháy mắt Giản Nhất Lăng hai tay ôm lấy eo Địch Quân Thịnh, mấy người vệ sĩ đã đến đỡ anh.