Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 437




"Bị mất cái gì." Giản Nhất Lăng hỏi.

"Việc này có điểm kỳ quái, các loại tư liệu của viện nghiên cứu chúng ta là tách ra lưu trữ, nhưng mà trước mắt tới xem, bọn họ chỉ xông vào bên trong cơ sở dữ liệu của nhân viên chúng ta."

Rất nhiều tư liệu của Viện nghiên cứu đều không lưu trữ trên mạng, mà lưu tại phòng lưu trữ, bảo đảm sẽ không bị bên ngoài tấn công.

Hơn nữa bên trong viện nghiên cứu hằng ngày sử dụng đều là mạng nội bộ, không kết nối với mạng bên ngoài.

Mà viện nghiên cứu đáng giá nhất, liền là tư liệu số liệu bọn họ nghiên cứu.

Có người hao hết tâm tư mà lẻn vào đây, lại không có đi vào kho lữu trữ số liệu nghiên cứu thực nghiệm của bọn họ, mà là mở ra cơ sở dữ liệu của nhân viên.

Cái này làm cho người ta có chút khó hiểu.

Mà nhân viên trong viện nghiên cứu bọn họ, trước mắt đối với bên ngoài mà nói thân phận thần bí nhất, chỉ có Giản Nhất Lăng.

Tên tuổi của Dr. F. S đã thành danh trong ngành, gần đây người tìm tới cửa muốn cô làm phẫu thuật cho cũng không ít.

Nhưng viện nghiên cứu đều từ chối.

Người bị viện nghiên cứu từ chối bên trong có không ít người lai lịch không nhỏ.

Khó bảo đảm bọn họ sẽ cam lòng mà bỏ qua như vậy, có thể sẽ làm ra một số chuyện gây phiền phức cho viện nghiên cứu bọn họ.

Cho nên mọi người đều có điểm lo lắng cho Giản Nhất Lăng.



Mặc kệ có phải hay không, trong khoảng thời gian ngắn này, vẫn là không cho cô tới viện nghiên cứu.

"Nhất Lăng đại bảo bối, tóm lại em gần đây đều đừng đi tới viện nghiên cứu, chờ chúng ta đem việc này tra xét rõ ràng lại nói."

La Tú Ân dặn dò, "Bà nội nó, nếu để cho tỷ biết là ai làm ra cái chuyện hỗn đản này, tỷ bảo đảm lột da hắn ta!"

Kỳ thật La Tú Ân trong lòng cũng rõ ràng, da này cũng không dễ lột như vậy.

Có thể làm ra chuyện này, khẳng định không phải cái kẻ trộm cắp vặt bình thường, khẳng định là có tổ chức có âm mưu trước, sau lưng có thế lực cường đại làm chống lưng.

"Được." Giản Nhất Lăng đáp ứng.

###

Bởi vì chuyện thi đấu, Giản Nhất Lăng rất bận rộn.

Hôm nay có thời gian rảnh, Giản Nhất Lăng liền trở về trường học một chuyến.

Khi bước vào cổng trường, An Dương liền dẫn theo một nhóm tiểu đệ nhiệt tình mà nghênh đón Giản Nhất Lăng.

"Đại tỷ, cô thật sự quá tuyệt vời, cô là thần tượng của chúng tôi!"

"Đúng đúng, đại tỷ, Dương ca của chúng tôi đều không bỏ qua hai ngày thi đấu của tỷ, còn trộm in thật nhiều poster của tỷ!"

Các tiểu đệ của An Dương có thể nói là một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho cậu.

An Dương oán hận mà trừng mắt nhìn các tiểu đệ.



Sau đó quay đầu nói với Giản Nhất Lăng, "Cô như thế nào trở về trường học? Trong khoảng thời gian này cố gắng nghỉ ngơi, học tập nhiều mệt a, cô nên ở nhà ăn ngon ngủ ngon, như thế mới thoải mái như thế mới.."

An Dương dọc theo đường đi lẩm nhẩm lầm nhầm không ngừng, vẫn luôn đưa Giản Nhất Lăng trở về phòng học.

Giản Nhất Lăng trên mặt bàn chỗ ngồi, bày rất nhiều các tấm thiệp chúc của các bạn học.

Trên bàn không bỏ xuống được, liền phóng tới dưới hộc bàn.

Đều sắp đem bàn của cô cùng Hồ Kiều Kiều đến chỗ ngồi học cũng không có.

Các bạn trong lớp nhìn thấy Giản Nhất Lăng đều thực vui mừng.

"Nhất Lăng! Cậu đã trở lại!" Hồ Kiều Kiều vẻ mặt kích động.

Sau đó Hồ Kiều Kiều lại cùng Giản Nhất Lăng "mật báo", "Nhất Lăng, không có cậu ở trong khoảng thời gian này, Dương ca mỗi ngày đều lại đây một chuyến, giúp cậu sửa sang lại đồ vật trên bàn, giúp cậu dọn bàn quét tước vệ sinh, giúp cậu sửa sang lại bài vở mà lão sư giao cho để làm."

Cao trung một tuần không đi học, bài tập có thể xếp thành núi.

An Dương liền định kỳ lại đây thu thập, còn yêu cầu Hồ Kiều Kiều giúp Giản Nhất Lăng chép bài.

Hồ Kiều Kiều ngay từ đầu nghe An Dương còn sợ, bởi vì "Uy danh bên ngoài" của An Dương.

Nhưng mà dần dần không còn sợ nữa, Hồ Kiều Kiều nói cho An Dương biết, Nhất Lăng không cần bọn họ chép bài giúp!

"Cậu cái tiểu hồ tiêu câm miệng, cậu nói hươu nói vượn gì đó." An Dương đem đầu hướng ra ngoài cửa sổ.