Em trai thứ hai của anh, giống như chỉ là một cái máy mà thực thi giả thiết cốt truyện ở trong đầu hắn.
Làm người ta không cảm giác được ra hận ý, cũng không cảm giác được tình yêu.
Giản Vũ Bác nhìn về phía Giản Vũ Mân, trầm mặc, không có mở miệng trả lời.
Mà Giản Vũ Mân từ trong ánh mắt anh thấy được đáp án, một cái đáp án anh ấy không muốn nhìn thấy.
Anh không có đem bọn họ coi như người nhà.
Anh không hận bọn họ, lại cũng không có cách nào yêu thương bọn họ.
Bởi vì bọn họ đã không xuất hiện trong những lúc mà anh cần tình yêu thương nhất.
Anh có lẽ cũng có yêu thương, nhưng mà yêu thương của anh không đứng dậy nổi.
Giờ khắc này, Giản Vũ Mân nước mắt cũng tràn ra.
Cái gia đình này của bọn họ, thật sự muốn nát..
Giản Vũ Bác lại nói với Giản Duẫn Thừa, "Em yêu cầu cùng anh đạt thành một cái thỏa thuận."
"Cái gì?" Giản Duẫn Thừa ngưng mắt.
"Em muốn anh thay ba anh trở thành tổng giám đốc của xí nghiệp Giản gia, chỉ cần anh quản lý tốt công ty, ba năm sau, em liền đem 30% cổ phần Giản gia em sở hữu trên danh nghĩa giao cho anh, dư lại cũng sẽ dựa theo tỉ lệ nhất định, chia cho người của Giản gia trừ bỏ Giản Thư Hoằng cùng Hà Yến."
Lần thứ hai Giản Vũ Bác nói đã làm cho mọi người khiếp sợ.
Anh hao hết tâm tư, đại nghịch bất đạo mà bức bách Giản lão gia tử, kết quả hiện tại lại muốn đem quyền quản lý công ty cùng cổ phần chắp tay nhường lại?
Hà Yến xụi lơ trên mặt đất giờ phút này sớm đã không có tức giận, hay sức lực khiếp sợ cũng đều không có.
Con trai của bà, chính là người điên! Rõ đầu rõ đuôi là kẻ điên!
"Vì cái gì?" Giản Duẫn Thừa hỏi.
"Anh so với ba của anh tâm tàn nhẫn hơn."
Giản Vũ Bác biết, Giản Thư Hình là một người mềm lòng nói chuyện tình nghĩa, đem cổ phần Giản gia giao cho trên tay Giản Thư Hình, cuối cùng ông ấy nhất định sẽ phân lại một bộ phận cho em trai của ông.
Nhưng mà Giản Duẫn Thừa không phải, anh ấy so với ba vị bậc cha chú của Giản gia đều tàn nhẫn hơn, anh ấy là càng giống với lão gia tử.
"Chính em cũng có thể, không phải sao?" Giản Duẫn Thừa nhìn người em họ này của chính mình, hắn làm cho người ta không cách nào nhìn thấu.
Giản Vũ Bác chắc chắn mà nói, "Anh nên tiếp nhận."
Giản Duẫn Thừa xác thật sẽ tiếp nhận, mặc kệ xuất phát từ loại nguyên nhân suy xét nào, anh ấy đều không có lý do cự tuyệt đề nghị của Giản Vũ Bác.
Mà chuyện này hẳn là Giản Vũ Bác đã tính toán tốt rồi.
"Được, anh đáp ứng em." Giản Duẫn Thừa nói, "Nhưng mà anh cũng để cho em cơ hội tùy thời thay đổi suy nghĩ, em như cũ vẫn là một phần tử của Giản gia, em có quyền giữ lại những cổ phần đó, trong ba năm này, em tùy thời có thể đổi ý."
###
Hội nghị kết thúc, trong lòng mọi người mang tâm tình trầm trọng rời đi.
Không có người nào cảm thấy cao hứng.
Cho dù là Giản Thư Hình và Ôn Noãn bọn họ, Hà Yến bị báo ứng hiển nhiên là chuyện tốt, nhưng mà nhìn thấy Giản Thư Hoằng cùng ba người cháu trai, bọn họ không có cách nào có thể cao hứng được.
Giản Nhất Lăng cùng Giản Duẫn Mạch là người cuối cùng rời khỏi phòng họp.
Trước khi rời đi, Giản Nhất Lăng đi tới chỗ ngồi của chủ tịch, đứng trước mặt Giản Vũ Bác.
Giản Nhất Lăng từ trong túi xách của cô lấy ra tới một cái hộp quà tặng được đóng gói thật đẹp, đưa tới trên mặt bàn trước mặt Giản Vũ Bác, sau đó quay đầu rời đi.
Giản Duẫn Mạch không có lập tức đi, mà là nói với Giản Vũ Bác, "Hai ngày thi đấu này khi nào có chút thời gian rãnh rỗi, em ấy đều dụng tâm để làm cái này."
Giản Nhất Lăng không biết chính mình làm cái gì mới có thể để cho Giản Vũ Bác không cảm thấy đau lòng.
Trừ bỏ thuyết phục ông nội đem cổ phần giao cho anh, Giản Nhất Lăng không hiểu những chuyện khác.
Cuối cùng cô làm một phần quà tặng như để thể hiện sự kỳ vọng của mình.
Giản Duẫn Mạch không đành lòng quà tặng mà em gái mình dụng tâm làm bị người khác tùy tiện đạp hư, cho nên trước tiên cùng Giản Vũ Bác nói rõ ràng.
Giản Vũ Bác nhìn về phía bàn, thật lâu sau không nói gì, chỉ có ánh mắt như là keo ở trên đó, thật lâu không thể rời đi.