"Mẹ không có gì gạt các con, hai người các con đừng suy nghĩ vớ vẩn, là chuyện tốt lại không phải cái chuyện xấu gì, đừng làm ra bộ dáng khẩn trương như vậy, có chút cao hứng." Hà Yến mặt mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng.
Giản Vũ Mân cùng Giản Vũ Tiệp nhìn Hà Yến như vậy, trong lòng tư vị cũng không dễ chịu.
Mẹ của bọn họ hy vọng cái gì, bọn họ đương nhiên biết.
Cho nên hiện tại Giản Vũ Bác nắm được cổ phần của Giản gia, mẹ tự nhiên là vui mừng nhất.
Chính là mẹ không biết, Giản Vũ Bác dưới tình huống bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ, làm chuyện như vậy, liền có ý nghĩa hắn cùng bọn họ xa cách, có ý nghĩa giữa bọn họ đã có vết rách thật lớn.
Một lát sau, người mọi người đều chờ mong, nhân vật quan trọng nhất hôm nay, Giản Vũ Bác rốt cuộc xuất hiện ở trong phòng hội nghị.
Anh một thân tây trang màu đen, trên mặt không có biểu tình gì, đôi mắt thâm thúy, làm cho người khác không có cách nào tìm tòi nghiên cứu ra suy nghĩ cùng cảm xúc của anh.
Nhìn thấy Giản Vũ Bác, Giản Vũ Mân trước tiên chạy qua.
Hai anh em đã có vài tháng thời gian không có gặp mặt.
Lần gặp mặt này, thế nhưng lại là ở dưới trường hợp như vậy.
Mà Giản Vũ Bác rõ ràng đã ở thành phố Hằng Viễn một thời gian dài như vậy, cư nhiên đều không có cùng anh nói qua một tiếng.
Giản Vũ Mân không biết mình tức giận nhiều hơn, hay là khổ sở nhiều hơn.
"Vũ Bác, nói cho anh, em vì cái gì muốn làm như vậy?" Giản Vũ Mân đôi mắt đỏ, hai tay nắm chặt, mu bàn tay nổi lên cả gân xanh.
Hai mắt anh nhìn chăm chú người em trai trước mắt, muốn đem nội tâm cùng suy nghĩ nhìn thấu.
Hai anh em chỉ kém nhau ba tuổi, khi còn nhỏ hai người đều là cùng nhau chơi.
Lăn lê bò lết, không thiếu bướng bỉnh.
Khi đó hai anh em cảm tình thực tốt, cãi nhau ầm ĩ, chơi đùa lại chơi đùa, nhưng rất tình cảm.
Tuy rằng sau khi lớn lên mọi người đều có sự nghiệp của chính mình, thời gian gặp mặt cũng không nhiều bằng trước kia.
Đặc biệt là sau khi Giản Vũ Mân bắt đầu tiến quân vào giới giải trí, mấy năm đầu kia kia thập phần bận rộn, không có được những tài nguyên của Hà Yến nên trong thời gian làm thực tập sinh thập phần vất vả, hơn nửa năm đều không có trở về nhà.
Nhưng Giản Vũ Mân vẫn luôn cho rằng tình cảm giữa anh em bọn họ là không có biến hóa.
"Không có vì cái gì." Giản Vũ Bác rất là đạm mạc mà trả lời.
"Cái gì không có vì cái gì? Không có vì cái gì thì em sao phải làm chuyện như vậy? Em từ trước không phải cùng anh nói qua, chuyện em thích làm là chơi cờ, em nói ước mơ của em là trở thành kỳ thủ giỏi nhất thế giới, em nói xem em muốn nắm giữ cái kia thì có cái gì liên quan?"
"Đại khái là vậy." Giản Vũ Bác xác thật nói qua.
Giản Vũ Tiệp cũng qua tới, biểu tình khổ sở, thanh âm nghẹn ngào, "Anh hai, nếu, nếu đây là anh muốn, em ủng hộ anh, em đều ủng hộ anh, nhưng mà nếu anh cũng không vui vẻ, anh liền nói ra có được không?"
Giản Vũ Tiệp cùng Giản Vũ Mân giống nhau, không tin Giản Vũ Bác sẽ đột nhiên thay đổi lý tưởng nhân sinh của mình.
Càng thêm không tin, hắn sẽ vì quyền lực tiền tài đi bức bách ông bà nội bọn họ, làm tổn thương người nhà.
"Anh không có không vui." Giản Vũ Bác trả lời.
Ngữ khí bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra sự lạnh nhạt.
###
Giản Nhất Lăng mới vừa trở lại thành phố Hằng Viễn, liền nhận được thông báo Giản Vũ Bác muốn triệu tập đại hội cổ đông.
Giản Nhất Lăng liền trực tiếp ngồi trong xe nhà đưa tới đón cô, đi hướng tới tổng bộ công ty.
Khi Giản Nhất Lăng đến, phòng hội nghị lớn đã ngồi đầy người.
Trước đây người ngồi ở đầu bàn hội nghị là Giản gia lão gia tử.
Mà hôm nay vị trí này lại là Giản Vũ Bác ngồi.