Tần Du Phàm cùng Giản Nhất Lăng gặp nhau ở Vu gia.
Tần Du Phàm thực rõ ràng tỉ mỉ trang điểm qua, trang dung tinh xảo, tóc thả ngang vai, thoạt nhìn giỏi giang lại đầy khí chất.
Giản Nhất Lăng như cũ tóc đuôi ngựa, áo dài quần dài, phối màu đơn điệu.
Tần Du Phàm để ý thấy trên tay Giản Nhất Lăng còn cầm hộp cơm có hình phim hoạt hình.
Không khỏi thầm nghĩ: Thật là không thể ấu trĩ như vậy chứ, cư nhiên cầm một cái hộp cơm phim hoạt hình.
Vu Hi đầu lại muốn to, Giản Nhất Lăng là anh ta mời đến, chính là muốn thương lượng trận thi đấu kế tiếp của bọn họ.
Tần Du Phàm là không mời mà đến, nhưng anh ta cũng không thể không cho người ta tới, người ta là đại tiểu thư của Tần gia ở kinh thành, anh ta đắc tội không nổi a!
Nhưng mà Tần Du Phàm ở chỗ này, anh ta cũng không có cách nào cùng Lăng thần nói chính sự.
Vu Hi cũng biết Tần Du Phàm hơn phân nửa là vì Thịnh gia mà tới.
Vấn đề là Thịnh gia căn bản không muốn gặp cô ấy, Vu Hi cũng không dám vì cô ấy mà đi đem Thịnh gia đang ở trên lầu ngủ trưa mà kêu dậy.
Tần Du Phàm cũng không nóng nảy, kiên nhẫn mà cùng Vu Hi nói, "Vu Hi, tôi chuẩn bị một món quà muốn đưa cho Địch thiếu, anh có thể giúp tôi kêu Địch thiếu xuống dưới này hay không?"
"Tần tiểu thư, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà Thịnh gia cậu ấy cái gì cũng không thiếu, cũng sẽ không tùy tiện nhận quà của người khác." Vu Hi lễ phép mà trả lời.
Đây cũng là sự thật, Thịnh gia căn bản sẽ không nhận quà của người khác, đặc biệt là quà của nữ nhân.
Nghe Vu Hi nói như vậy, Giản Nhất Lăng do dự một chút, sau đó yên lặng mà đem hộp cơm trên tay bỏ vào túi xách của mình.
Tần Du Phàm tiếp tục cùng Vu Hi nói, "Món quà này của tôi thực không giống những cái khác, tin tưởng Thịnh gia anh ấy nhất định sẽ thích."
Tần Du Phàm ngữ khí chắc chắn.
Nếu không phải chuẩn bị đầy đủ, cô ấy cũng sẽ không tùy tiện lại đây.
Vu Hi vẻ mặt khó xử, "Tần tiểu thư, việc này tôi thật không có biện pháp, Thịnh gia tính tình cô cũng biết đấy."
"Tôi hiểu rõ." Ở điểm này Tần Du Phàm cũng biết khó xử Vu Hi là vô dụng, "Không như vậy đi, anh cho tôi ở chỗ này chờ anh ấy, anh ấy xuống lầu, tôi tự mình nói với anh ấy."
Vu Hi nghĩ thầm anh ta cũng không thể nói không đúng không, nhưng để Tần Du Phàm ở trong phòng khách nhà anh, anh còn cùng Lăng thần nói chuyện như thế nào được a?
Vu Hi nhìn về phía Giản Nhất Lăng bên cạnh, lại thấy Giản Nhất Lăng đã đứng dậy, chuẩn bị đi.
"Em muốn đi đâu?" Thình lình có tiếng nói từ tính gọi lại Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng ngẩng đầu, ở trên lầu hai là Địch Quân Thịnh mới ngủ dậy đang đứng.
Quần dài màu đen, áo sơ mi màu trắng, nút cài không kỹ, lộ ra một mảnh da thịt nơi ngực.
Đôi tay cắm ở túi quần, từng bước một đi xuống thang lầu.
Anh híp nửa mắt, không biết là do mới tỉnh ngủ sinh khí, hay là do tâm tình không tốt.
"Địch thiếu." Tần Du Phàm đứng dậy, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Địch Quân Thịnh.
Địch Quân Thịnh thân cao chân dài lướt qua Tần Du Phàm, lập tức đi đến vươn tay trước mặt Giản Nhất Lăng như đòi cái gì.
"Cái gì?" Giản Nhất Lăng hỏi Địch Quân Thịnh.
Âm thanh nghi hoặc mềm ngọt có cảm giác ngon miệng.
"Hộp cơm." Địch Quân Thịnh vừa rồi đã thấy, Giản Nhất Lăng mang theo một cái hộp cơm lại đây.
Cũng giống với cái hộp cơm anh đặt ở tủ đầu giường kia, đều là của cô ấy.
Giản Nhất Lăng lại một lần nữa đem hộp cơm ra.
Địch Quân Thịnh trực tiếp cầm đi.
"Nhớ trả tôi." Giản Nhất Lăng nói thêm, cô nghĩ đến cái hộp cơm cô đưa anh lần đầu gặp mặt kia chắc đã bị anh ném vào thùng rác rồi đi.
Vu Hi bên cạnh cảm giác mặt của mình có điểm đau, rõ ràng anh ta vừa mới nói cùng với Tần Du Phàm là Thịnh gia không nhận quà, kết quả quay người lại Thịnh gia liền chủ động nhận đồ vật của Lăng thần.