[Đây có tính là chó cắn chó không? ]
[Hôm nay thật là quá náo nhiệt, ta ăn dưa đến no.]
[Còn dưa nữa không, ta vẫn còn ăn được, còn thì cứ tiếp tục đi, không cần cùng ta khách khí!]
Mạc Thi Vận không thể nào nghĩ đến, lịch sử trò chuyện của Tiền thiếu phu nhân giúp cô đả thông quan hệ sẽ bị người ta đưa lên mạng như vậy.
Chuyện này vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng.
Giới giải trí dựa vào quan hệ vốn dĩ liền rất thường thấy.
Nhưng cô vốn đang ở trong chủ đề có sức nóng, chuyện này của cô cũng thành chuyện để mọi người lên án.
Tiền thiếu phu nhân sau khi nhìn thấy tin tức, không những không tức giận mà còn nhắn cho Mạc Thi Vận tin nhắn, để cô đừng lo lắng, ở giới giải trí chuyện như vậy là thường có, muốn dừng chân ở giới giải trí, thì không thể quá để ý mấy chuyện như vậy.
###
Chiều hôm nay, Giản Duẫn Mạch nhìn thấy Giản Nhất Lăng một mình ngồi ở dưới cây đại thụ ở đình viện không biết đang làm cái gì, một thân ảnh nho nhỏ kia, tựa hồ đang rất bận rộn.
Giản Duẫn Mạch đi qua.
Khi đến gần, Giản Duẫn Mạch nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang đào ra một cái hộp sắt được chôn ở dưới tàng cây.
Nhìn thấy hộp sắt dính đầy bùn đất, rỉ sét loang lổ, hai anh em biểu tình đều có một tia biến hóa.
Giản Nhất Lăng nhìn thấy hộp sắt trước mắt, trong lòng run lên.
Thật sự có.
Cho nên cô nằm mơ, không chỉ là giấc mơ sao?
Nhận thức này làm cho Giản Nhất Lăng có chút ngốc ra.
Giản Duẫn Mạch ánh mắt phảng phất xuyên qua hộp sắt trước mắt nhớ tới ngày đó cậu cùng em gái chôn chiếc hộp xuống.
Tiểu nha đầu không biết ở đâu xem thấy, nói muốn chôn một viên thuốc thời gian, một hai phải lôi kéo cậu cùng đi chôn.
Sau đó bọn họ liền ở dưới cây này, chôn xuống cái hộp.
Nói đến cũng đã hơn mười năm rồi.
Giản Nhất Lăng quay đầu lại nhìn Giản Duẫn Mạch một cái.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Giản Nhất Lăng ôm chiếc hộp dựa vào thân cây ngồi xuống.
Đợi vài giây sau, Giản Duẫn Mạch cũng ở bên cạnh ngồi xuống.
Giản Nhất Lăng mở chiếc hộp ra, nhìn đến bên trong bày ra các loại đồ vật nhỏ cũ xưa.
Giản Nhất Lăng lấy từng món từng món ra xem.
Giản Duẫn Mạch liền ở bên cạnh lặng im mà bồi.
Viên thuốc thời gian ở bên trong đồ vật gợi lên Giản Duẫn Mạch hồi ức, cũng làm đau đớn trái tim Giản Duẫn Mạch.
Em gái của bọn họ đã từng hoạt bát đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên như vậy.
Mà hiện tại em ấy trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại cũng trầm mặc xa cách.
"Tiểu Lăng, thực xin lỗi."
Giản Nhất Lăng quay đầu nhìn về phía cậu ấy.
Giản Duẫn Mạch không chờ Giản Nhất Lăng hỏi ra miệng, liền tiếp tục nói, "Anh không ở bên cạnh em, để em một mình phải đối mặt với những chỉ trích cùng chửi rủa như vậy. Làm anh trai, không có bảo vệ tốt cho em lúc em chịu tổn thương, không có ở bên em lúc em bất lực, vì em che mưa chắn gió, anh thực thất trách."
"Không trách anh." Giản Nhất Lăng trả lời.
"Anh hẳn là nên ở bên cạnh em. Hẳn là nên quan tâm em nhiều một chút."
"Anh bị bệnh."
Bệnh cảm xúc và bệnh tâm lý đều là bệnh, hành vi con người không thể khống chế, ý thức chủ quan cũng không thể khống chế.
Hóa ra em ấy đã biết, Giản Duẫn Mạch dừng một chút, nhìn vào đôi mắt của Giản Nhất Lăng, trong lòng nảy lên cảm xúc ấm áp.
"Sợ hãi sao?" Giản Duẫn Mạch trong thanh âm có một tia khẩn trương.
"Không sợ."
Không sợ sao? Cậu cho rằng cậu sẽ dọa đến em ấy, phá hư cảm nhận của em ấy về hình tượng người anh trai.
Giản Nhất Lăng lại nói, "Anh hiện tại thực tốt, anh sẽ không thương tổn em."
Giản Duẫn Mạch ôn ôn mà cười.
Một câu không sợ, như một tia nắng mặt trời chiếu vào trái tim cậu.
Cậu chậm rãi dựa ra phía sau thân cây, độ ấm ánh mắt ấm dần lên.
"Tiểu Lăng, anh sẽ uống thuốc thật tốt, sẽ mau chóng tốt lên."
Giản Duẫn Mạch hướng Giản Nhất Lăng hứa hẹn.