Nhưng từ lúc Giản Nhất Lăng mười ba tuổi, quan hệ của hai người bắt đầu có biến hóa.
Giản Duẫn Mạch bắt đầu xa cách Giản Nhất Lăng.
Người trong Giản gia nghĩ rằng do Giản Duẫn Mạch xuất ngoại.
Cũng không nghĩ là do tình cảm của hai người thật sự xảy ra vấn đề gì.
Bởi vì mặc kệ là ba Giản, mẹ Giản hay là Giản Duẫn Thừa, mỗi lần Giản Duẫn Mạch gọi điện thoại nói chuyện, người đầu tiên cậu hỏi thăm nhất định là Giản Nhất Lăng.
Cậu ấy đối mọi chuyện của Giản Nhất Lăng đều muốn quan tâm.
Mỗi một ngày lễ tết, cậu ấy đều sẽ gửi quà về.
Cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra người cậu ấy quan tâm nhất chính là Giản Nhất Lăng.
Mà ngay từ đầu Giản Nhất Lăng cũng nghĩ là như vậy, chỉ là dần dần, cô ấy cũng phát hiện ra có sự không thích hợp, anh hai của cô tựa hồ cố ý tránh cô.
Nhưng cũng chỉ là mơ hồ, Giản Nhất Lăng cũng không có xác nhận.
Cứ như vậy qua hai năm, hai người quan hệ vẫn luôn bảo trì loại trạng thái lãnh lãnh đạm đạm này.
Giản Nhất Lăng cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, dường như nó không nằm trong phạm vi nhận thức của cô.
###
Đêm nay, Giản Nhất Lăng lại mơ tiếp giấc mơ kia.
Vẫn là cảnh tượng giống nhau, căn phòng bệnh lạnh lẽo.
Vẫn là bác sĩ cùng y tá đó.
Ngay cả cảnh tượng trong mơ cũng y hệt lần trước.
Địch Quân Thịnh xuất hiện ở trước giường bệnh của cô, cũng tự giới thiệu mình, rồi hỏi cô có hối hận hay không.
Sau khi Giản Nhất Lăng trả lời xong, Địch Quân Thịnh trầm mặc một lát.
"Thân thể của cô đã chịu đựng không nổi, nên đi thì đi đi, chết rồi thì không còn phải chịu đựng thống khổ nữa. Chuyện tiếp theo tôi sẽ giúp cô làm, hiện tại cô có yêu cầu gì thì nói cho tôi biết."
Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng trước đây cũng không có qua lại, cho nên lúc đối mặt Giản Nhất Lăng sắp chết, anh ấy không có cảm xúc gì, nhưng anh ấy nguyện ý giúp Giản Nhất Lăng xử lý những chuyện phía sau, đây là một chút quan tâm cuối cùng của anh đến Giản Nhất Lăng.
"Cảm ơn." Một nụ cười chợt hiện lên trên khuôn mặt trắng bệch không có huyết sắc bởi vì bệnh nặng của cô.
Khi cô đã từng có được rất nhiều người quan tâm, một cái hứa hẹn như vậy không có là gì cả.
Nhưng giờ khắc này cô tứ cố vô thân, có người nguyện ý giúp cô xử lý chuyện tình phía sau, đã làm cho cô cảm nhận được thiện ý rất lớn.
Giản Nhất Lăng nói cho Địch Quân Thịnh, "Anh cho người đem tôi đi hỏa táng, sau đó đem tro cốt đưa ra bờ biển, thả xuống biển là được."
Giản Nhất Lăng biết rằng sau khi cô chết cũng sẽ không có người tới viếng cô, cho nên cũng không cần phải có mộ phần.
"Được, tôi đáp ứng cô." Địch Quân Thịnh đáp ứng.
Trước khi đi, anh đã chào hỏi qua bác sĩ chủ trị của Giản Nhất Lăng, để họ thông báo cho anh thời điểm Giản Nhất Lăng bệnh tình trở nên nguy kịch.
Sau đó, ý thức Giản Nhất Lăng trở nên mơ hồ.
Có những âm thanh báo "đinh đinh" từ thiết bị y tế.
Ngoài ra còn có tiếng nói gấp gáp của bác sĩ và y tá.
Sau đó cô cảm thấy cơ thể ngày càng nhẹ đi.
* * *