Một người bạn cùng lớp nhìn thấy Giản Nhất Lăng cách đó không xa và hỏi Giản Duẫn Náo, "Duẫn Náo, có phải là em gái cậu ở đằng kia không? Cậu có muốn đến chào không?"
"Không, Không cần.. em ấy.. em ấy và bạn đang ăn uống vui vẻ, đừng làm phiền."
Giọng điệu của Giản Duẫn Náo có chút trống rỗng khi nói.
"Vậy thôi."
Bạn học cũng không miễn cưỡng, lại liếc nhìn Giản Nhất Lăng, "Nhưng Duẫn Náo, em gái cậu thật xinh đẹp, giống như bước ra từ truyện tranh vậy."
"Không được nghĩ loạn!" Giản Duẫn Náo ngay lập tức trừng mắt nhìn bạn học của mình với ánh mặt nghiêm khắc.
"Mình chỉ nói vậy thôi, không có gì khác.." người bạn học nhanh chóng giải thích.
Bạn học nam sau khi giải thích xong, không khỏi thở dài một tiếng, "Thật là, mình nói vậy thôi mà cậu đã khẩn trương, anh em hai người quan hệ tốt như vậy, vậy mà trước đây lại có tin đồn em ấy hãm hại cậu, tin tức lại bị truyền đi rộng rãi, ai.."
Giản Duẫn Náo chột dạ mà cúi đầu, mắt chỉ dám nhìn đồ ăn trước mặt, "Ừ, đúng vậy.."
Kẻ khởi xướng chuyện này chính là cậu.
Giản Duẫn Náo thấy Giản Nhất Lăng đã ăn xong nên ăn vội vài miếng rồi chạy theo.
Sau khi nhìn Giản Nhất Lăng trở lại lớp học, Giản Duẫn Náo mới trở lại lớp học của mình.
Mạc Thi Vận và Chu Toa đã ăn trưa cùng nhau.
Trong bữa ăn, Chu Toa cùng Mạc Thi Vận thì thầm, "Thật không ngờ rằng không phải do Giản Nhất Lăng đẩy, bất quá điều này cũng tốt, Giản Duẫn Náo vui vẻ là quan trọng nhất."
Mạc Thi Vận chỉ ăn cơm, không nói gì.
"Đúng rồi, Thi Vận, trước đây không phải cậu thường ăn trưa với Giản Duẫn Náo sao? Sao hôm nay không đến gặp cậu ấy?"
Chu Toa trong lòng còn muốn nhờ Mạc Thi Vận để được tiếp xúc nhiều hơn với Giản Duẫn Náo.
Trước khi Giản Duẫn Náo nhập viện, Giản Duẫn Náo và Mạc Thi Vận thường ăn trưa cùng nhau.
Sau khi Giản Duẫn Náo nhập viện, Mạc Thi Vận đã ăn trưa với Chu Toa.
Mạc Thi Vận dừng lại, "Em gái của cậu ấy sẽ khó chịu."
"Cậu quản cô ta làm gì? Cô ta là đại tiểu thư tính tình nóng nảy, coi anh trai đều chỉ là của cô ta, ai đến cũng không được, mình nghĩ cô ta hận không thể để các anh trai cô ấy đều một mình cả đời!"
Ánh mắt Chu Toa khinh thường, nghe thấy ngữ khí là có thể cảm nhận được cô đối Giản Nhất Lăng là chán ghét.
"Đừng nói nữa, nhiều lời không tốt." Mạc Thi Vận khuyên Chu Toa.
"Mình không sợ cô ta." Chu Toa không phục mà nói thầm.
Chu Toa lại nhớ tới một chuyện mới, liền vội vàng chia sẻ với Mạc Thi Vận, "Đúng rồi, cậu có biết trường chúng ta có chủ tịch hội đồng trường mới không?"
"Không phải rất bình thường sao?"
"Đương nhiên chủ tịch hội đồng trường là bình thường, nhưng vị chủ tịch hội đồng trường mới của trường, siêu cấp soái!"
Trên mặt Chu Toa đều hiện lên bộ dáng hoa si.
"Ừ." Mạc Thi Vận mọi suy nghĩ đều đổ dồn vào Tần Xuyên, đối với vị chủ tịch hội đồng trường mới này cũng không có hứng thú.
Hơn nữa các chủ tịch hội đồng trường thường khá lớn tuổi.
"Nhưng mình nghĩ Giản Duẫn Náo trong lớp chúng ta vẫn soái hơn. Mình hy vọng cậu ấy có thể tiếp tục chơi piano sau khi hồi phục!"
Vẻ mặt của Chu Toa khi nhắc đến Giản Duẫn Náo cũng bộc lộ tâm tư nho nhỏ của cô.
"Ừ."
Sau khi Mạc Thi Vận nói vài câu với Chu Toa, điện thoại đổ chuông.
Trong giờ học đã tắt điện thoại, đang giờ ăn trưa nên cô ấy đã bật nó lên.
Đó là cuộc gọi từ mẹ cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy ID người gọi, Mạc Thi Vận đã có một dự cảm không lành.
Mẹ cô quan tâm đến việc học của cô nhất, nếu không có việc gì quan trọng mẹ không bao giờ gọi điện cho cô trong suốt thời gian đi học,
Ngay khi Mạc Thi Vận vừa nhận điện thoại, cô đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Mạc tẩu, "Thi Vận, mẹ mẹ.."