Tần Xuyên nhận thức rõ ràng thân phận của mình.
Mặc dù hiện tại anh đang trong thời kỳ sự nghiệp đang lên, công ty đang phát triển nhanh chóng và triển vọng đầy hứa hẹn.
Ngay cả trường trung học Thịnh Hoa cũng xác định anh như một hình mẫu cho các sinh viên đại học đương đại.
Nhưng xét về mặt thành tựu cho đến nay anh vẫn chỉ là một người bình thường so với Giản gia.
"Tôi không thích anh." Giản Nhất Lăng vội nói.
Cô có chút sợ Tần Xuyên đã hiểu lầm cô yêu thích anh nên mới phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.
"Ân." Tần Xuyên nghĩ thầm mình cũng chưa từng nghĩ như vậy.
Có lẽ nào những gì anh vừa nói đã khiến Giản Nhất Lăng hiểu lầm?
"Tôi không có cảm giác với anh." Giản Nhất Lăng nhấn mạnh.
Tần Xuyên lại cười, hôm nay đối mặt với Giản Nhất Lăng, anh cười nhiều hơn so cả một tuần cộng lại.
Tất nhiên, tình trạng của mẹ anh được cải thiện cũng là một nguyên nhân rất quan trọng.
"Anh cũng không nghĩ vậy." Tần Xuyên nói, "Anh chỉ là tò mò, tại sao xem trọng anh như vậy, thuần túy xem trọng."
Tần Xuyên cũng không tự luyến, cho rằng Giản Nhất Lăng yêu thích anh mới hành động như vậy.
Đương nhiên Tần Xuyên không hề nghi ngờ mị lực của mình, trước khi vào quán cà phê đã gặp phải một cô gái, nghĩ rằng mị lực của mình hẳn là không tệ.
Nhưng đối với Giản Nhất Lăng, Tần Xuyên chưa bao giờ nghĩ như vậy, anh khá chắc rằng cô gái này không những không có hứng thú với anh, mà còn không muốn phản ứng với anh.
Cũng đúng là như thế, Tần Xuyên mới muốn biết mục đích của Giản Nhất Lăng khi làm những việc này.
"Anh là người có tài, tôi yêu tiền." Giản Nhất Lăng nghiêm túc nói ba chữ "Tôi yêu tiền".
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, nội dung nói chuyện với cô ấy, không biết thế nào, lại thấy không thích hợp.
Tần Xuyên không khỏi dừng một chút, lại mỉm cười.
Là nhân vật chính của nguyên tác, giá trị nhan sắc của Tần Xuyên không cần phải nói, khi anh cười rạng rỡ, mấy cô gái bàn bên cạnh đều nhìn anh.
Trong mắt những cô gái, ngôi sao đều muốn bung ra gần như không thể che giấu.
Câu trả lời của Giản Nhất Lăng trực tiếp và rõ ràng đến nỗi Tần Xuyên không ngờ tới.
Nhưng quả thực là hợp lý nhất.
Tần Xuyên không thể không cảm khái, rằng Giản Nhất Lăng sinh ra trong Giản gia, cũng giống như các anh trai của cô, ngay từ nhỏ đã biết đầu tư và quản lý tài chính.
Nhưng cách đầu tư của cô ấy hơi khác một chút.
Anh là một trong những "sản phẩm" được cô đầu tư.
"Vậy thì anh thực sự phải cảm ơn Giản tiểu thư đây thật tốt vì đã công nhận sản phẩm này." Tần Xuyên nói nửa thật nửa đùa.
"Ân." Giản Nhất Lăng nói, "Tình trạng của mẹ anh, anh muốn hỏi gì?"
"Không, anh tin em, và chỉ tin em." Tần Xuyên nói, "Chuyện này không thuộc phạm vi chuyên môn của anh. Anh tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của em, đây là cách duy nhất để cứu mẹ anh."
Tần Xuyên không vì vấn đề tuổi tác của Giản Nhất Lăng mà trở nên rối rắm.
Từ ngày đưa mẹ vào viện nghiên cứu y học Tuệ Linh, anh đã lựa chọn và hơn nữa cần thiết phải chọn tin tưởng những người của viện nghiên cứu.
Giản Nhất Lăng là thành viên chính thức của viện, nên anh cũng tin tưởng vào khả năng của Giản Nhất Lăng.
"Hơn nữa, anh sẽ không nói cho ai biết về em." Tần Xuyên lại nói.
Tần Xuyên là một người thông minh, từ những biểu hiện trước đây của Giản Nhất Lăng anh có thể suy đoán, Giản Nhất Lăng không muốn người khác biết bí mật này của mình.
Thậm chí còn bao gồm cả gia đình của cô ấy.
Nếu gia đình của Giản Nhất Lăng biết tình huống chân thật của Giản Nhất Lăng, thì sẽ không ra tiền để nhờ anh đến dạy Giản Nhất Lăng như một gia sư.