Thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối, nhưng khi nói chuyện đều tự tin và rất kiên quyết.
Sự tình gì cũng chỉ muốn tự mình xử lý lấy.
Địch Quân Thịnh cau mày ngồi trên ghế sô pha.
Sau đó Địch Quân Thịnh cũng không hỏi gì Giản Nhất Lăng, anh ta trực tiếp cho vệ sĩ của mình tới sát người, sau khi anh ta nói vài câu vào lỗ tai, vệ sĩ rời đi.
Không mất nhiều thời gian, người vệ sĩ quay lại và báo cáo kết quả điều tra cho Địch Quân Thịnh.
Sau đó Địch Quân Thịnh đứng dậy, anh sải bước đến bên cạnh Giản Nhất Lăng, nhìn xuống con thỏ nhỏ được bọc trong chiếc áo lông màu trắng, rồi trực tiếp nói những gì vừa xảy ra với Giản Nhất Lăng, "Người ngồi cùng bàn, Hồ Kiều Kiều, vừa phải nhập viện, bởi vì cô ta bị một nhóm côn đồ bao vây, không có gì nghiêm trọng về người."
Bởi vì tình tiết không nghiêm trọng, ba tên côn đồ chỉ bị phạt và giam giữ 15 ngày.
Và Địch Quân Thịnh biết rằng Giản Nhất Lăng chắc chắn muốn làm điều gì đó hơn thế nữa.
Địch Quân Thịnh khóe miệng nở nụ cười, trên mặt mang theo một chút tà ác, "Như vậy đi, cùng gia làm giao dịch. Em giúp gia một lần, gia giúp em một lần. Chúng ta công bằng chính trực, đôi bên cùng có lợi, không mắc nợ lẫn nhau."
Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên nhìn Địch Quân Thịnh, khóe miệng anh mang ý cười, ánh mắt sắc bén.
Địch Quân Thịnh nói thêm, "Dù sao, nếu em trả tiền để tìm người khác thì cũng có tác dụng tương tự. Tốt hơn hết là em nên thực hiện giao dịch này với tôi. Nó còn có tác dụng hơn người thường."
Tìm người khác là tìm, tìm Địch Quân Thịnh cũng là tìm.
Về lý thuyết là giống nhau.
Và quả thực, Địch Quân Thịnh hiệu quả hơn người thường.
"Thỏa thuận gì?" Giản Nhất Lăng hỏi.
Địch Quân Thịnh chỉ vào cánh tay quấn băng gạc của mình, "Chữa lành đi, để nó không thể để lại sẹo, không để trở nên xấu xí."
"Nhưng, tôi vốn dĩ.."
Địch Quân Thịnh cắt ngang lời Giản Nhất Lăng, "Em vốn dĩ cái gì? Vốn dĩ muốn chữa cho gia? Không lưu lại vết sẹo này sao? Gia cùng em giống nhau, không thích mắc nợ người khác. Chuyện này đối với gia chỉ là chuyện nhỏ? Giao dịch này trên lý thuyết cũng không phải là lỗ."
Nói đúng ra, thứ thuốc mỡ chữa sẹo của Giản Nhất Lăng bên ngoài là không có.
Vì vậy, về lý thuyết, cũng không phải là không thể.
Khuôn mặt nho nhỏ, biểu tình ngưng trọng.
Địch Quân Thịnh chỉ nhìn cô đang suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, Giản Nhất Lăng gật đầu đồng ý với điều kiện mà Địch Quân Thịnh đưa ra.
"Được."
Sau đó Địch Quân Thịnh quay đầu lại liếc nhìn Vu Hi, "Cậu đi theo làm trợ thủ cho em ấy."
Vu Hi vẻ mặt có dấu chấm hỏi lớn, "?"
Anh cái gì cũng chưa nói gì.
Tại sao lại là do Thịnh gia sắp xếp?
Tại sao anh lại làm trợ thủ? Nghe có vẻ rẻ như vậy?
Được rồi, làm trợ thủ của Lăng thần thì làm trợ thủ đi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, anh cũng khá quen rồi!
Khi chơi "Trùng tộc xâm lấn", anh chính là trợ thủ kia.
Vu Hi chính mình thừa nhận thân phận, "Được, mình sẽ làm trợ thủ."
Sau đó Vu Hi quay đầu lại hỏi Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia, cậu muốn mình làm gì?"
"Bây giờ trở về phòng đi ngủ trước, sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện."
Buổi tối đã hơn chín giờ, dù có chuyện quan trọng như thế nào, cũng phải đợi ngày mai tỉnh lại, ngủ trước đi.
Địch Quân Thịnh nói nghiêm túc, nhìn Giản Nhất Lăng, "Đừng học làm đôi mắt đỏ của con thỏ nhỏ, ngủ đủ giấc trước đi, mọi việc giao cho gia."
Địch Quân Thịnh thoạt nhìn một bộ dạng ăn chơi trác táng, nhưng lời nói ra, lại không khỏi làm người ta tin phục.
"Được rồi."
Giản Nhất Lăng cũng cảm thấy đã đến lúc cô phải đi ngủ, nếu không thì chiều mai phẫu thuật sẽ không thuận lợi.
Về việc liệu sáng mai có xử lý xong hay không, liệu nó có ảnh hưởng đến ca mổ vào chiều mai hay không, Giản Nhất Lăng cũng không xác định.