Địch Quân Thịnh mỉm cười nhìn Giản Nhất Lăng quan tâm, "Em là người đầu tiên đưa ra yêu cầu này với gia."
"Vết thương trên cánh tay cần được xử lý lại." Giản Nhất Lăng nói thêm.
Vu Hi ở bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy, Thịnh gia, cậu xem băng gạc của cậu đã thấm đẫm máu rồi!"
Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng một lúc, nhưng lại lựa chọn thỏa hiệp, cởi cái áo vừa mới mặc vào.
Khi cởi chiếc áo, Giản Nhất Lăng bên cạnh quan sát, tránh cho anh động vào vết thương.
Nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của cô, Địch Quân Thịnh khóe miệng hơi nhếch lên.
Sau đó Giản Nhất Lăng bắt đầu tháo băng trên tay Địch Quân Thịnh.
Các ngón tay của cô ấy thực sự khá mảnh mai.
Bởi vì cô nhỏ người, nên so với chiều dài ngón tay của người khác, cảm thấy ngón tay cô hơi nhỏ.
Những ngón tay trắng nõn xanh miết, mềm mại đều đặn cởi miếng gạc đẫm máu trên cánh tay Địch Quân Thịnh.
Cô ấy di chuyển rất khéo léo và điềm tĩnh, những ngón tay mảnh mai của cô ấy nhẹ nhàng và linh hoạt.
Địch Quân Thịnh nghiêng đầu nhìn Giản Nhất Lăng, bất giác vành tai hơi đỏ lên.
Rồi anh nghiêng đầu sang chỗ khác.
Miệng vết thương lúc trước đã xử lý, vì Địch Quân Thịnh không phối hợp, làm cho lung tung rối loạn, sau đó Địch Quân Thịnh còn không để trong lòng mà đi chạy bộ, làm máu chảy ra thành một mảnh mơ hồ.
Giản Nhất Lăng lấy cồn dùng để khử trùng từ hộp thuốc và sát trùng vết thương của Địch Quân Thịnh.
Địch Quân Thịnh không phản kháng, để Giản Nhất Lăng tùy ý đùa nghịch anh.
Vu Hi ở bên cạnh nhìn, cảm thấy vô cùng cảm động.
Có trời mới biết họ đã tốn bao nhiêu sức lực mới băng bó vết thương cho Thịnh gia vừa rồi.
Nếu biết rằng Lăng thần tới xử lý vết thường thì Thịnh gia sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh đã sớm gọi điện thoại cầu giúp đỡ!
Sau khi Giản Nhất Lăng xử lý vết thương cho Địch Quân Thịnh một lần nữa, người vệ sĩ đã mang đến những thứ mà cô yêu cầu.
Giản Nhất Lăng đầu tiên lau người cho Địch Quân Thịnh bằng khăn ướt nóng.
"Em đang làm gì vậy?" Thời điểm chiếc khăn nóng lau trên lưng của anh, Địch Quân Thịnh ngăn Giản Nhất Lăng lại.
Đồng thời, anh duỗi tay kéo khăn bông bên cạnh vào lòng.
"Anh đang đổ mồ hôi, cần phải lau khô mồ hôi." Giản Nhất Lăng thấp giọng giải thích.
"Chờ một chút nữa tắm."
"Hôm nay không tắm được." Giản Nhất Lăng biểu tình thập phần nghiêm túc.
Vết thương của anh sâu từ ba đến năm mm, còn muốn đi tắm?
Địch Quân Thịnh đối diện với ánh mắt kiên định của Giản Nhất Lăng, anh liền rút lại những gì mình định nói.
Giản Nhất Lăng tiếp tục lau phần thân trên của Địch Quân Thịnh bằng khăn nóng.
"Em để Vu Hi tới." Địch Quân Thịnh yêu cầu thay người.
Vu Hi vội vàng xua tay, "Thịnh gia, tôi vụng về, sợ không xử lý được.."
Vu Hi cả đời chưa từng lau lưng cho ai, làm sao có thể làm chuyện này!
Cho dù anh ta có làm điều này thì cũng không làm tốt bằng Giản Nhất Lăng được.
Nhìn bàn tay nhỏ của Nhất Lăng muội muội thật tinh tế, thật ôn nhu làm sao.
Vu Hi vừa nói xong, đã bị Địch Quân Thịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Vu Hi lúng túng, vội vàng đi tới, "Lăng thần, để anh làm cho, loại công việc nặng nhọc này vẫn là để anh làm đi!"
Giản Nhất Lăng đưa cho anh cái khăn nóng rồi nghiêm túc nói, "Nhúng ướt rồi vắt khô, sau đó lau lại lần nữa."
Giản Nhất Lăng từ trên ghế sô pha đi xuống, nhìn Vu Hi lau người cho Địch Quân Thịnh.
Vu Hi căng da đầu, vừa lau vừa nói với Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia, cậu nhẫn nại một chút, đây là lần đầu tiên tôi lau lưng cho người khác."
Vẻ mặt của Địch Quân Thịnh rất không kiên nhẫn, anh chán ghét cảm giác bị đối xử như một bệnh nhân, từ khi còn nhỏ đã chán ghét, nhưng không thể nào thoát khỏi tình trạng này trong suốt cuộc đời của mình.