"Nơi nào, nơi nào." Tần Thế Hiên cười đáp, "Vợ tôi làm hoạt động gây quỹ từ thiện. Cô ấy rất ham làm từ thiện. Là chồng, đương nhiên tôi phải ủng hộ cô ấy. Nếu ba người có thể đến bữa tối từ thiện nhỏ do vợ tôi tổ chức này là vinh dự của chúng tôi. Tất nhiên, nếu không đến được thì cũng không sao cả."
Địch Quân Thịnh không đồng ý hay từ chối ngay lập tức mà quay sang nhìn Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng thấp giọng đáp, "Tôi không muốn đi."
Tuy giọng nói hơi trầm, nhưng ý tứ từ chối rất rõ ràng.
Giản Nhất Lăng hơi xấu hổ khi từ chối hảo ý của người khác.
Theo quan điểm của Giản Nhất Lăng, Tần Thế Hiên muốn cô thay đổi kế hoạch sự nghiệp, đó là việc cá nhân, cô có thể từ chối mà không lưu tình.
Nhưng việc mời cô ấy đi tiệc tối là thiên về hảo ý, thời điểm từ chối có chút ngượng ngùng.
Nhưng Giản Nhất Lăng thực sự không có thời gian vào cuối tuần, những ngày qua ngoại trừ ăn và ngủ, cô ấy đều làm thêm giờ.
"Vậy thì không đi." Địch Quân Thịnh rất trực tiếp.
Không có gì xấu hổ hay ngượng ngùng, muốn từ chối liền từ chối.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì."
Tần Thế Hiên cũng không cảm thấy mất hết mặt mũi, tiểu cô nương nhìn có chút khó xử khi từ chối, người quả thực có việc, không thể ép người tham gia náo nhiệt.
Sau khi nói xong những gì muốn nói, Tần Thế Hiên cũng không ở lại lâu, liền từ biệt Địch Quân Thịnh rồi rời khỏi ghê lô của họ.
Sau khi Tần Thế Hiên rời đi, Vu Hi không nhịn được nói với Giản Nhất Lăng, "Lăng thần, anh cảm thấy càng ngày anh càng sùng bái em!"
Loại cảm giác này rất vi diệu, rõ ràng là cô em gái nhỏ nhà bên cạnh cần họ bảo vệ, mạc danh lại làm người ta kính nể.
Thời điểm khi chơi trò chơi như thế này, hiện tại lại như thế này.
Trước sự sùng bái của Vu Hi, Giản Nhất Lăng phản ứng bình tĩnh.
Hiện cô đang tập trung hơn vào việc ăn uống.
Người ta nói rằng ăn thịt rất tốt, nên ăn nhiều một chút.
Vu Hi lại liếc nhìn Địch Quân Thịnh, thấy rằng Địch Quân Thịnh cũng đang tập trung vào việc ăn uống.
Emmmmm..
Vu Hi sững sờ trong năm giây, cam chịu rót cho mỗi người một cốc sữa đậu nành nóng bổ dưỡng và tốt cho sức khỏe.
Vẫn không muốn gì khác, chỉ cần phục vụ hai người này ăn uống thật tốt.
Nếu không, sau này ai sẽ đưa anh lên cấp?
###
Giản Nhất Lăng về nhà sau khi ăn xong.
Bởi vì mấy ngày nay cô ấy thực sự rất bận, Vu Hi và Địch Quân Thịnh cũng thấy cô ấy mệt nên ngoài thời gian ăn uống, bọn họ không chiếm mất thời gian của cô ấy.
Cho dù Vu Hi muốn Giản Nhất Lăng đưa anh thăng cấp, anh cũng sẽ không chọn lúc này khi Giản Nhất Lăng trông có vẻ mệt mỏi.
Ngay khi Giản Nhất Lăng xuống xe, anh dặn dò cô ấy hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Tuy nhiên, vào khoảng chín giờ tối, Vu Hi gọi điện cho Giản Nhất Lăng, anh rất lo lắng nói qua điện thoại, "Lăng thần cứu mạng!"
Đây là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Vu Hi.
"Có chuyện gì vậy?" Giản Nhất Lăng lập tức ngừng làm việc và chăm chú lắng nghe Vu Hi nói.
"Vừa rồi Thịnh gia tập thể dục bị dụng cụ thể dục làm trầy xước trên cánh tay, một đường dài bảy tám cm! Cậu ấy bị thương mà không xem trọng. Cậu ấy vẫn tiếp tục tập ở trong phòng tập thể dục, không chịu nghỉ ngơi! Anh, anh sắp phát điên rồi!"
Giọng Vu Hi vừa lo lắng vừa hoảng sợ.
Nếu đây là một người bình thường, chắc chắn Vu Hi sẽ không căng thẳng đến mức lỗ mãng như vậy.
Nhưng người bị thương lại là Địch Quân Thịnh, mọi chuyện hoàn toàn khác.
Địch Quân Thịnh dù bị bất kỳ vết thương nào đều không thể coi như một vấn đề tầm thường được.
Không chỉ bởi vì cậu ấy là độc đinh của Địch gia, mà còn bởi vì thể chất của cậu ấy khác hẳn người thường.