"Tần tiểu tiên sinh, không phải ngài đến đây để tìm mối tình đầu cùng con gái của đại Tần tiên sinh sao? Giản Nhất Lăng vừa thấy đều không phải là con của đại Tần tiên sinh." Người trợ lý trầm giọng hỏi.
Tần Thế Hiên là chi thứ của Tần gia ở kinh thành, có quan hệ anh em họ với người đứng đầu gia tộc Tần hiện tại.
Mặc dù ông không phải là dòng chính Tần gia, nhưng thân phận của ông đối với hầu hết mọi người ở thành phố Hằng Viễn đều đã rất ghê gớm.
Lần này Tần Thế Hiên đến thành phố Hằng Viễn, tổ chức cuộc thi chỉ là thứ yếu, mục đích là để giúp người anh họ, đương nhiệm tộc trưởng họ Tần, tìm lại mối tình đầu cùng đứa con tư sinh.
Vì không phải là chuyện gì hiển hách, cho nên chuyện tìm kiếm hai mẹ con đó, ông là chi thứ gia tộc Tần gia phải tiến hành một cách bí mật.
Tần Thế Hiên nói, "Nhưng Giản Nhất Lăng này quả thực là một tài năng hiếm có. Dù sao thì hiện tại chúng ta cũng không có tin tức gì về người đó. Chúng ta sẽ ở lại thành phố Hằng Viễn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, nếu có thể tìm được những nhân tài hữu dụng, đó cũng là thu hoạch không tồi."
"Tiểu Tần tiên sinh nói đúng."
"Người được cử đến địa chỉ mà đại Tần tiên sinh đề cập đã trở lại chưa?"
"Đã trở lại, nhưng rất tiếc nơi đó đã thay đổi người từ lâu. Đã mười năm rồi, xung quanh không ai còn nhớ tới người phụ nữ kia, chỉ có một bà lão nói xác thật nhìn thấy người phụ nữ kia bụng khá lớn, mang thai hẳn là thật."
Tần Thế HIên gật gật đầu, "Đúng rồi, ta nghe nói, vị kia của Địch gia bây giờ cũng đang ở thành phố Hằng Viễn?"
"Đúng vậy, thành phố Hằng Viễn này gần đây khá sôi động. Cả Tần gia và Địch gia đều có người ở đây."
"Tiểu Tần tiên sinh, thuộc hạ còn nghe nói chuyện này. Vị này đến thành phố Hằng Viễn để tìm đồ vật."
"Tìm đồ vật?"
"Dường như là chuyện liên quan đến cái chết của cha ngài ấy."
"Vậy thì chúng ta không nên xen vào. Chuyện đó không phải chuyện người ngoài có thể can thiệp."
Tần Thế Hiên ra lệnh cho những người bên dưới không được dính vào chuyện này.
Ai cũng biết sự việc đó nghiêm trọng như thế nào đối với Địch gia.
###
Buổi tối tan học, Giản Nhất Lăng từ cổng trường đi ra, không thấy xe của cô như mọi khi, cũng không thấy Giản lão phu nhân.
Cô chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu vàng tươi, thu hút sự chú ý của vô số học sinh vì màu sắc và kiểu dáng tươi sáng.
Ngay cả những giáo viên ra cổng trường cũng không ngoại lệ.
Giản Nhất Lăng đã nhận ra người lái xe trong nháy mắt.
Anh đang đeo kính râm và ngồi ở ghế lái.
Khi Giản Nhất Lăng bước tới xe, Địch Quân Thịnh nói thẳng, "Lên xe."
Giản Nhất Lăng nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
"Bà của em không có việc gì, Vu Hi nợ em một bữa Mãn Hán toàn tịch."
Địch Quân Thịnh dường như nhìn thấu được sự nghi ngờ của Giản Nhất Lăng.
Không phải hôm nay Giản lão phu nhân không đến đón Giản Nhất Lăng mà vì lúc cô bị viêm dạ dày, Vu Hi đã hứa mời Giản Nhất Lăng một bàn Mãn Hán toàn tịch.
Là một người hàng xóm tốt bụng, biết điều, chắc chắn Vu Hi muốn thực hiện lời hứa của mình.
Vì Giản Nhất Lăng rất bận nên Vu Hi đã hỏi thời gian của Giản Nhất Lăng, nhưng đến cả cuối tuần Giản Nhất Lăng cũng không rảnh.
Vu Hi phải thu xếp nó vào buổi tối của ngày làm việc.
Sau khi Vu Hi giải thích tình huống cho Giản lão phu nhân, bà liền đồng ý.
Điều này cũng là do Vu Hi đã thể hiện tốt đẹp trước mặt Giản lão phu nhân.
Và nhiệm vụ đưa đón Giản Nhất Lăng không hiểu vì lý do gì mà rơi vào tay Địch Quân Thịnh.
Sau khi biết lý do, Giản Nhất Lăng lên xe của Địch Quân Thịnh.
Địch Quân Thịnh đánh tay lái và nhấn ga, chiếc xe hất đuôi chuyển hướng.
Sau một hồi ồn ào của động cơ, chiếc xe tuyệt trần bỏ đi.
Điều đọng lại đối với nhiều giáo viên và học sinh trước cổng trường là vô hạn suy nghĩ vớ vẩn.
Nam nhân này là ai?
Chẳng lẽ là anh trai của Giản Nhất Lăng?
Đẹp trai quá nhỉ?
Tất cả các cô gái đều lập tức hâm mộ không thôi.