Ngày hôm sau, khi tiết học thứ hai kết thúc, tòa nhà dạy học bỗng trở nên sôi động, rất nhiều học sinh đổ xô ra hành lang trường đi vây xem.
Hồ Kiều Kiều tò mò đi theo bọn họ ra ngoài hành lang, nhìn một hồi.
Sau đó quay lại và nói với Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng, có một đại soái ca trong trường, kiểu đẹp trai chảy máu mũi!"
"Ừ." Giản Nhất Lăng không hứng thú với anh chàng đẹp trai.
"Không phải đâu Nhất Lăng. Anh chàng lần này không chỉ đẹp trai mà còn là sinh viên hàng đầu của Đại học Hằng Viễn! Đồng thời, anh ấy vẫn đang học đại học mà anh ấy đã thành lập một công ty Internet với bạn cùng lớp của mình!"
"Ừ." Vẫn không có hứng thú gì.
"Anh ấy tên là.. Tần Xuyên! Nghe nói mọi mặt đều siêu xuất sắc!"
Giản Nhất Lăng ngước nhìn.
Nghĩ lại, công ty của Tần Xuyên gần đây đã phát triển nhanh chóng.
Tương ứng, tên tuổi của Tần Xuyên bắt đầu được người dân ở thành phố Hằng Viễn biết đến.
Trên thực tế, Giản Nhất Lăng biết nhiều hơn những người khác một chút, bởi vì cô đã xem tất cả các báo cáo tài chính của công ty của Tần Xuyên.
Hồ Kiều Kiều tiếp tục nói với Giản Nhất Lăng, "Mình nghe nói rằng anh ấy là thủ khoa đầu vào của đại học Hằng Viễn trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Anh ấy có thể đến Bắc Kinh để học tại các trường đại học hàng đầu trong nước, nhưng mình không biết tại sao anh ấy lại chọn Hằng Viễn. Tất nhiên, đại học Hằng Viễn của chúng ta cũng rất tốt, dù sao cũng là giấc mơ mà mình không thể leo lên trong đời."
"Anh ấy tới, làm cái gì?" Giản Nhất Lăng hỏi.
Tần Xuyên không tốt nghiệp Trường cao trung Thịnh Hoa, anh ấy học hết cao trung với học bổng toàn phần của trường cao trung số 1 Hằng Viễn và các điều kiện ưu đãi miễn học phí.
Nếu anh ấy muốn quay lại trường cũ của mình, anh ấy nên quay lại trường cao trung cơ sở số 1 Hằng Viễn, không phải Thịnh Hoa.
"Nghe nói lãnh đạo trường đã mời anh ấy đến giảng bài cho học sinh năm ba. Có lẽ là định hướng ngành học, tương lai nghề nghiệp gì đó."
Thịnh Hoa hy vọng các học sinh trường học của mình sau khi ra ngoài có thể có tiền đồ sáng lạn.
Cho nên sẽ tổ chức tọa đàm cho các học sinh học năm ba, lần này còn mời Tần Xuyên, là một người khi còn là sinh viên mà vẫn có thể mở công ty riêng làm tấm gương cho các học sinh.
Để anh ấy nói ra một chút quá trình học tập, thi đại học, gây dựng sự nghiệp.
Vốn dĩ chuyện này cũng rất bình thường, nhưng Tần Xuyên có giá trị nhan sắc cao, khiến cho cả trường học xôn xao.
Hồ Kiều Kiều mắt đầy ánh sao, "Anh ấy trông đẹp trai, học giỏi, thành lập công ty khi còn trẻ, một công ty Internet, chỉ cần nghe thoáng qua cũng biết là sẽ sử dụng rất nhiều chất xám! A, quả thật là nhân gian lý tưởng. Tại sao cùng sinh ra làm người. Có người lại chiến thắng trong cuộc sống, còn mình mỗi ngày đều lo lắng không biết mình có thể vượt qua hay không?"
Lúc này, một nam sinh bước tới, trào phúng nói.
"Không phải sao. Con người Tần Xuyên còn trẻ, có triển vọng, dựa vào nỗ lực của bản thân mà lập nghiệp, vẫn là sinh viên đại học, đã bắt đầu mở một công ty internet. Không giống như một số người, dựa vào cha mẹ có tiền, quần áo trực tiếp đến tay, cơm ăn được đưa tới miệng, đần độn mà sống cả đời."
Nam sinh nói không chớp mắt, mang mắt kính rất dày.
Cậu ta tên là Vương Hướng Trọng, là một trong những học sinh giỏi nhất lớp tám năm nhất.
Vương Hướng Trọng đã quen coi thường những người có điều kiện gia đình tốt nhưng không chăm chỉ như Giản Nhất Lăng và Hồ Kiều Kiều.
"Vương Hướng Trọng, mình học không tốt, đối với cậu không thành vấn đề, đúng không?" Hoa Kiều Kiều rầu rỉ mà phản bác.
Chỉ là Hồ Kiều Kiều nhát gan, âm thanh nói càng lúc càng nhỏ, thời điểm nói ra một chút khí thế cũng không có.