Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 174




Giản lão gia và lão phu nhân thật yên tĩnh mà lập thành một nhóm.

Giản Duẫn Thừa bị gạt sang một bên, với một đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị thường vô thức nhắm vào em gái và em họ của mình.

Nếu như Hoắc Ngọc nhìn thấy anh như vậy, cô liền có thể lén lút hưởng thụ mấy ngày.

Sau khi dùng cơm xong, Giản Nhất Lăng vẫn không để ý đến Giản Duẫn Thừa, Giản Nhất Lăng đang tập trung làm việc và đi thẳng vào phòng làm việc của mình.

Giản Nhất Lăng cũng không cảm thấy cái gì, trước đây bọn họ như vậy, cơm nước xong liền ai làm việc nấy.

Giản Vũ Tiệp cũng đi cùng, cậu ấy mang theo tất cả bài tập về nhà.

Hai anh em cùng nhau đi đến phòng làm việc rồi mỗi người đều làm việc của chính mình.

Giản Duẫn Thừa, người đáng lẽ phải có cảm giác tồn tại mạnh mẽ, lại bị hai người họ hoàn toàn phớt lờ.

Lão phu nhân cũng không nhìn đến cháu nội đầu của mình, mà sang một bên nói chuyện điện thoại với các bà bạn.

Cũng còn may, cuối cùng Giản lão gia tử đã gọi Giản Duẫn Thừa đến phòng làm việc của mình để thảo luận về các vấn đề kinh doanh.

###

Mạc Thi Vận trở về nhà sau giờ học và nhìn thấy mẹ cô đang run rẩy với những giọt nước mắt trên khuôn mặt.

"Mẹ, mẹ bị sao vậy?" Mạc Thi Vận bỏ cặp chạy đến, ôm mẹ mình.

Trong ký ức của cô, lần cuối cùng mẹ cô làm điều này là khi cô còn nhỏ, khi cái người xấu kia vẫn chưa biến mất khỏi thế giới của họ.

"Thi Vận, phải làm sao đây? Ông ta đã trở lại, ông ta đã trở lại.."

Giọng Mạc tẩu run lên, đầy sợ hãi.

Sự sợ hãi của bà đối với Hà Kiến Quân đến từ tận đáy lòng.

Nỗi đau năm ấy đã khắc sâu trong tâm trí bà.

Quả nhiên! Mạc Thi Vận biết rằng người đàn ông đó sẽ đến tìm mẹ cô, náo loạn ở trường còn chưa đủ mà còn muốn làm xáo trộn cuộc sống yên bình của cô và mẹ cô!

"Mẹ, đừng sợ ông ta, ông ta không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cũng không phải sợ ông ta!" Mạc Thi Vận an ủi mẹ mình.

"Không, con không biết đâu, Thi Vận, mẹ và ông ta.. chưa ly hôn.."

"Mẹ đang nói cái gì vậy?" Mạc Thi Vận cũng choáng váng.

"Lúc đó ông ta trực tiếp theo tiểu tam chạy đi, mẹ liền coi như không từng có người này, không nghĩ tới ông ta sẽ quay lại."

Mạc tẩu không đọc nhiều sách nên không biết tình huống này.

Lúc đó, bà ấy chỉ quan tâm đến việc làm sao để kiếm tiền nuôi bản thân và con gái chứ không hề nghĩ ngợi nhiều.

Khi Mạc Thi Vận nghe thấy điều này, cô ấy cảm thấy lạnh thấu xương.

"Mẹ, bây giờ đi kiện, đi ngay đi! Ông ta biến mất bao nhiêu năm không quản nửa điểm của mẹ con chúng ta. Ông ta không đủ tư cách làm cha con, làm chồng của mẹ. Chúng ta khởi kiện rồi tòa sẽ tuyên án cho mẹ ly hôn!"

"Nhưng mẹ nghe nói một vụ kiện tốn rất nhiều tiền, mẹ.."

"Mẹ, mẹ không tiết kiệm được ít tiền sao? Trước hết hãy lấy ra đi, học phí của con từ từ tích góp lại cũng được! Không có gì cùng với việc phủi sạch quan hệ với ông ta là quan trọng hơn!"

"Không, Thi Vận, mẹ.. tiền của mẹ hết rồi.."

"Có chuyện gì vậy? Số tiền mẹ tiết kiệm được ở đâu?"

"Mẹ.. mẹ làm mất nó.. hiện tại cổ phiếu đều rớt giá hết rồi.."

"Rớt giá? Cổ phiếu?" Mạc Thi Vận nhìn mẹ mình kinh ngạc.

"Mẹ.. mẹ cũng không muốn.. mẹ nghĩ mẹ có thể kiếm thêm nhiều tiền.."

"Mẹ mất bao nhiêu?"

Mạc tẩu cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.

Trong hai năm qua, Mạc tẩu đã tiết kiệm được tổng cộng tám chín vạn, vì tiền cho con gái bà đến trường cao trung tư thục Thịnh Hoa là do Hà Yến đưa cho.

Tiền lương hậu hĩnh mà bà có được khi làm việc tại nhà của Giản gia trừ đi chi phí hàng ngày của hai mẹ con còn có thể dư thừa.