"Tôi muốn ăn thịt." Giản Nhất Lăng nghiêm túc trả lời.
Cô đã không cao, lại chỉ ăn cháo trắng và rau sẽ khiến càng không thể cao thêm.
Vu Hi nghe vậy liền bật cười, "Thôi, thịt bò, thịt cừu, thịt cá anh sẽ an bài cho em! Đến lúc đó, anh sẽ mang cho em một bữa Mãn Hán toàn tịch!"
Vu Hi nói xong, vừa quay đầu liền gặp được ánh mắt lạnh lùng của Địch Quân Thịnh.
Ách.. quên rằng ở đây còn có một người khác không thể ăn thịt cá.
Giản Nhất Lăng cũng quay lại nhìn Địch Quân Thịnh, "Anh ăn nấm đi."
Địch Quân Thịnh cũng không tức giận, "Gia sẽ ăn những gì em làm."
"Được. Hết bệnh rồi, tôi sẽ làm cho anh." Giản Nhất Lăng nói.
Hôm nay lại gây thêm rắc rối cho họ.
Cần phải cảm ơn họ thật tốt.
"Vậy thì em nhanh khỏi bệnh đi."
Địch Quân Thịnh nhìn dáng vẻ gầy gò của Giản Nhất Lăng, bộ dạng này khó chịu làm sao.
###
Giản lão phu nhân định đến bệnh viện sau khi nhận được cuộc gọi từ Vu Hi, nhưng khi bà ấy chuẩn bị ra ngoài, bà ấy gặp gia đình của Giản Thư Hình, cả nhà đã đến nhà cũ để tìm Giản Nhất Lăng.
Nhìn thấy biểu hiện của ba người, Giản lão phu nhân biết có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra.
"Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ, Tiểu Lăng đã về chưa?" Giản Thư Hình gấp gáp hỏi bà.
"Con muốn tìm Tiểu Lăng?"
"Đúng vậy, chúng con nghĩ Tiểu Lăng sẽ trở về nhà cũ, cho nên.."
"Ta biết nơi ở của Tiểu Lăng, con bé không có việc gì." Lão phu nhân nói.
"Thật sao? Con bé đang ở đâu vậy?" Giản Thư Hình vội vàng hỏi.
"Trước nói xem đã xảy ra chuyện gì."
Giản lão phu nhân mắt minh tâm lượng, bà biết rằng sự tình hôm nay có điểm kỳ lạ.
Đang êm đang đẹp bé ngoan lại chạy ra khỏi bệnh viện, còn Giản Thư Hình, Giản Duẫn Thừa, hai cha con vẻ mặt lo lắng và ưu sầu lại chạy về ngôi nhà cũ tìm bà.
"Mẹ.. chuyện đó.. chúng con mới biết.. không phải Tiểu Lăng làm.." Giản Thư Hình nói với giọng chua chát.
"Chuyện nào?"
Nói không rõ rang nên lão phu nhân không hiểu đang nói về cái gì.
Vừa lúc Giản lão gia tử cũng đi tới, nhìn thấy đám vãn bối đều có vẻ mặt ưu sầu, ông cau mày, "Con ngồi xuống nói rõ ràng đi."
"Ba.." Giản Thư Hình tỏ vẻ chua xót.
"Để con nói." Giọng Giản Duẫn Thừa cũng khó khăn không kém.
Anh mô tả lại những gì đã xảy ra hôm nay với Giản lão gia và Giản lão phu nhân.
Sau khi nghe Giản Duẫn Thừa nói, Giản lão phu nhân không ngừng trách móc Giản Thư Hình, "Ta đã nói cái gì? Bé ngoan liền không phải là một đứa trẻ hư như vậy! Lúc trước các người đều không tin ta!"
"Mẹ, con biết sai rồi, lúc đó.. Tiểu Lăng chính mình.."
"Con bé nói là con bé sai! Con bé không nói là con bé chính mình đẩy!" Giản lão phu nhân có một trí nhớ tốt.
Tại nhà của Giản gia ngày hôm đó, trước mặt lão gia và lão phu nhân, Giản Nhất Lăng thẳng thắn nói, "Con có lỗi."
Quả thực, Giản Nhất Lăng thực sự đã nói điều đó vào thời điểm đó, nhưng Giản Thư Hình không đi sâu vào ý nghĩa của câu này.
"Mẹ, con biết mình đã sai, con.."
Giản lão phu nhân cảm thấy khó chịu, tiếp tục la mắng ba người họ, "Sai, sai rồi, sai rồi! Nếu nhận sai một câu thì mọi chuyện sẽ kết thúc sao? Cũng không muốn nghĩ đến việc vì sự thiếu tín nhiệm của các ngươi sẽ khiến đứa trẻ bị tổn thương đến mức nào! Ở trong long bé ngoan đau đớn đến mức nào! Lão thái bà ta rõ rang cho các người hiểu, Tiểu Náo bị thương, các ngươi chăm sóc nó ta không có ý kiến, Duẫn Thừa nói phải quản giáo Tiểu Lăng ta không có ý kiến! Nhưng các ngươi không tín nhiệm con bé mới là sự đau đớn nhất!"
Giản lão phu nhân mặc kệ, bà chính là yêu thương bé ngoan nhất.