Vào lúc này, mấy người đàn ông mặc vest đen đang đợi ở cổng trường tiến đến ngăn cách Giản Nhất Lăng và Giản Vũ Tiệp.
Giản Nhất Lăng nói với Giản Vũ Tiệp, "Đừng sợ, hãy đợi tin tức của em."
Sau đó, Giản Nhất Lăng đi theo những người này.
Giản Vũ Tiệp bị một trong những người đàn ông mặc vest đen kéo lại, không thể đuổi kịp.
Giản Vũ Tiệp ra sức mà giãy giụa đều không thể tránh thoát.
Sức của thiếu niên 17 tuổi vẫn là không đánh lại trước những người đã được đào tạo chuyên nghiệp.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Các người không được phép làm tổn thương Nhất Lăng muội muội!"
Giản Vũ Tiệp tức giận mắng người đàn ông trung niên đang cản trở cậu.
Anh ta thân sĩ trả lời, "Vũ Tiệp thiếu gia, cậu hãy yên tâm, chúng tôi là bạn của Giản tiểu thư, chúng tôi không những không làm hại cô ấy mà còn giúp cô ấy. Giản tiểu thư không hy vọng cậu bị thương nên yên tâm chờ tin của cô ấy. Cậu phải tin tưởng cô ấy có khả năng xử lý chuyện này."
Người đàn ông mặc vest thấy Giản Nhất Lăng đã rời đi, nên anh ta buông Giản Vũ Tiệp ra.
Khi đạt được tự do, Giản Vũ Tiệp không quan tâm đến việc cậu vẫn còn tiết học đã vội vã rời trường, nhưng cậu không có xe để đi, cậu chỉ có thể đi một vòng tại chỗ.
###
Sau khi Giản Nhất Lăng lên xe, người đàn ông ngồi trong xe hỏi Giản Nhất Lăng, "Giản tiểu thư muốn đi đâu bây giờ?"
"Dinh thự của Giản gia. Anh có mang theo người đó tới không?"
"Đã ở bên đường trước dinh thự của Giản gia?"
"Tốt."
Cuối cùng thì Giản Nhất Lăng cũng mở máy và gọi cho Giản Duẫn Thừa.
Giản Duẫn Thừa dường như vẫn luôn đợi cuộc gọi, vì vậy cuộc gọi đến anh liền bắt máy ngay, "Tiểu Lăng?"
Giọng Giản Duẫn Thừa vừa vội vàng vừa lo lắng.
"Ân."
"Em có sao không? Em đã đi đâu vậy?"
Giản Duẫn Thừa đã cố gắng kiểm soát giọng nói của mình.
"Em không sao. Hai mươi phút nữa, về nhà."
"Em thực sự ổn chứ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Em có cái này, muốn cho mọi người xem."
"Tiểu Lăng?" Giản Duẫn Thừa không nhận được bất kỳ lời giải thích nào từ Giản Nhất Lăng vì Giản Nhất Lăng đã cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau, tại cổng nhà Giản gia.
Cha Giản, mẹ Giản và Giản Duẫn Thừa đều đang đợi ở cửa.
Nhìn thấy chiếc xe đón Giản Nhất Lăng vừa rồi xuất hiện, cả ba người đều lộ vẻ phấn khích và ngưng trọng.
Vì họ không biết điều gì sẽ chờ đợi họ.
Cửa mở, nhưng không thấy Giản Nhất Lăng đâu cả.
Chỉ có vài người đàn ông trung niên trong bộ vest bảnh bao bước xuống xe.
Những người này trông như được đào tạo bài bản, không giống như những người bình thường.
"Con gái của tôi đâu? Tiểu Lăng đâu?" Ôn Noãn khẩn trương hỏi.
"Thỉnh các vị giao con gái của tôi ra." Giản Thư Hình vẻ mặt trầm mặc, ánh mắt nhìn lạnh thấu xương.
"Giản tiên sinh và Giản phu nhân đừng lo lắng. Giản tiểu thư hiện rất tốt. Chúng tôi là bạn của cô ấy. Chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì làm tổn thương cô ấy. Chúng tôi đến đây để cho ông bà thấy điều gì này."
Người đàn ông nho nhã lễ độ mà làm giải thích.
Cùng lúc đó, cánh cửa của một chiếc ô tô đang đậu bên đường được mở ra.
Vài người bước ra khỏi xe, họ mang theo một người đàn ông có chút chật vật.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này, Giản Thư Hình và Giản Duẫn Thừa đã giật mình.
Họ truy tìm người đàn ông này một thời gian, nên không thể nào quên được khuôn mặt của người đàn ông.
Vì người này đã trốn khỏi thành phố Hằng Viễn nên việc truy tìm trở nên khó khăn, họ vẫn chưa thể bắt được người này.
Và hôm nay, người đàn ông này đã thực sự xuất hiện trước mặt họ như thế này.
"Giản tiên sinh, Giản phu nhân, còn có Giản đại thiếu gia, tôi có một đoạn video muốn cho các vị xem."
Người đàn ông trung niên rất thân sĩ mà đưa ra một chiếc máy tính bảng, trên màn hình có một đoạn video giám sát.