Nữ Phụ Lãnh Huyết

Chương 27: Sự thật đáng kinh ngạc




Cô cùng lớp E chạy tới phía sau trường mỗi đứa thảy cái cặp qua trước rồi bắt đầu tụi con trai nhảy trước rồi tới tụi con gái, khi tụi nó vừa qua bên kia liền thấy cô ngồi trên góc cây ngáp một cái.

- Sao bà nhảy qua hồi nào mà lẹ vậy tụi này không thấy luôn đó- Ken nhìn cô.

Cô lười biếng chỉ vào một nơi, cả đám nhìn theo mặt đứa nào cũng đen thui, tính ra trong khi nhìn tụi nó nhảy cô liền phát hiện ra cái hàng rào bị lủng một lỗ, định nói mà tại cô lười nên im lặng nhìn.

Nhờ có cái loa phát thanh Kyo nên tụi cô tìm được một quán nước nhỏ ven đường, hiện tại giờ này quán cũng khá vắng, khi cả đám đều gọi nước xong cô đem ra một xấp bao thơ y chang cái mà cô đã đưa cho nam nữ chính.

- Cái này xin mời mấy cậu đến dự buổi tiệc của Tề gia, mình mong là mấy cậu sẽ đến- cô mỉm cười đưa từng lá thư cho mỗi người.

- Đừng nói cậu là tiểu thư của Tề gia, Tề Hân Ngôn nha chuyện này làm sao có thể đúng không Ngôn nhi- Ice mặt cứng nhắc nhìn cô mong là cô nói đúng.

- Tất nhiên mình là tiểu thư Tề gia mình biết nói ra là mấy cậu sẽ rất bất ngờ nhưng mong mấy cậu hiểu cho mình- cô

- Không có gì tụi này cũng còn nhiều điều giấu cậu mà, ai cũng có một bí mật nhưng bí mật này của cậu thật 'khủng' khiến cho người ta đứng tim chết ngay đó Ngôn- Dan lau mồ hôi trên trán.

- Tụi này không phải người hẹp hòi cậu đã vào lớp E thì cho dù cậu có thân phận gì thì cũng là thành viên của lớp E- Hyo mỉm cười

- Phải đó với lại lúc thấy cậu thị này đã cảm thấy cậu không đơn giản rồi, thôi nay mừng bà về mà không khí đâu cần căng thẳng như vậy- Min.

Cô vui mừng cứ tưởng họ sẽ xa lánh cô nhưng ngược lại với suy người của cô, thế giới trước cô cũng có một người bạn thực sự, cô tin cô ấy luôn chia sẽ những buồn vui với người đó nhưng đổi lại là sự phản bội.

Cái tình bạn đó đã bị cô chôn vùi cách đây rất lâu rồi, mà chính họ đã làm cho cô phải suy nghĩ lại có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi, vào cái ngày đó cô đã không còn tin tưởng những ai khi cô xuyên cũng vậy.

Khi cô xuyên thì cảm xúc của cô tính cách của cô trở nên khác thường hơn, nhiều cảm xúc bấy lâu như ùa về với cô tình người thân, tình bạn làm cô thấy ấm áp lạ thường.

- Xíu nữa nấy cậu về nhà sẽ có một bất ngờ, coi như là lời hứa 1 năm trước tớ không nuốt lời à nha- cô làm ra vẻ bí mật, làm cả đám tò mò.

Sau đó cô cùng lớp E đi chơi khắp nơi chưa bao giờ cô vui như vậy, buổi tối cả đám hẹn nhau ở chỗ cũ bar heavens, còn cô đi bộ về nhà giữa đường tại một con hẻm tối ở chỗ đó cũng ít người qua lại, thì có một đám người khoảng 20 đi tới chỗ cô.

Cuối cùng cùng tới, thật là làm cô đợi cả buổi trời thực ra lúc trước khi đi học cô nghe được ông ta nhà người tới bắt cô, mà bọn người này làm việc lâu thiệt.

- Mấy người canh tôi cả buổi chắc cũng mệt rồi đúng không, nhưng tiếc là nhiệm vụ không làm xong mà mạng cung không còn để trở về báo cáo với ông ta nữa- cô cười khinh bỉ.

- Cô em xem thường tụi anh quá đó, dù em biết trước thì cũng bị tụi anh bắt thôi ngoan ngoãn chịu trói đi may ra anh còn nhẹ tay- Tên cầm đầu cùng đàn em đi tới chỗ cô trên tay đứa nào cũng toàn thuốc gây mê, gậy côn.

Nay chắc cô sẽ được đánh rất đã tay đây, đang chuẩn vị xông lên, thì trước mặt cô là một bóng người đàn ông, ai khác ngoài tên hồi sáng mà cô gặp trợ lí của ông ta Mạc Tử Trạch.

Có ngon thì tránh ra cho cô làm việc có cần đứng chắn tầm nhìn cô thế không, hay tên đó cung muốn bắt mình uầy, cô chưa làm gì anh ta mà thôi kệ nhân tiện giết hắn thủ tiêu luôn cũng được.

- Sáng tôi nghe ông ta nói muốn bắt em nên tôi tới giúp, tiểu thư đài các như em chắc không có võ công gì với lại chõ này vắng vẻ rất nguy hiểm- anh ta nói tay thì lao tới đánh đám kia.

Nếu cô không có võ công thì sao lại có thể làm sát thủ giỏi nhất thế giới chứ, hắn xem cô là ai tiểu thư đài các? Mấy cái đó nên nói với Bạch Hiên Nhu là tốt nhất.

Cô còn chưa kịp ra tay, sao cứ mỗi lần mà cô định giải khuây một chút thì lại có ngược chen ngang, chừng nào cô mới được giết người lại như trước đây.

Khi dám côn đồ nằm hết dưới đất máu me tìm lum có lẻ là chết hết rồi, cô cũng không rãnh rỗi đứng đây, mục đích là định cho ông ta thấy cô không dễ chọc mà tên đó phá hỏng rồi cô cũng đâu còn việc gì nữa nên quay người bỏ đi.

- Tôi cứu em đổi lại là sự thờ ơ sao cả một tiếng cám ơn em cũng không nói- anh đứng đó, cô đang đi thì dừng lại quay đầu lại nhìn anh ta ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Hết chương 27