Nữ Phụ: Lang Thang Muốn Về

Chương 68: Chap 71






À ~ Đúng rồi ! Một người như cô thì làm gì có thể yêu một ai chứ !

Không thể nào ! Chắc đó cũng chỉ là những thứ tình cảm ấu trĩ của tuổi teen thôi ! Nhưng thật sự đó không phải ! Hắn là cái thá gì mà cứ luôn hiện hữu trong đầu cô chứ ! Hắn đã chết rồi thì chết luôn đi , việc gì cứ phải đeo bám theo cô suất vậy !?

Hắn không mệt , nhưng ... cô thì mệt rồi ! Cái cuộc sống này chẳng có gì thú vị cả , sống một mình với cái lượng kí ức khổng lồ ấy thì hắn bắt cô phải sống làm sao !?


Mẹ cô cũng chỉ vì một thằng đàn ông khốn nạn kia mà bỏ cả đi mạng sống của mình , vì sự vô lương tâm của ông ta mà để mặc lũ tiểu tam kia sai người đến hành hạ mẹ cô .

Ha ! Ông ta biết , ông ta biết là mẹ của cô đã bị người ta làm nhục biết bao nhiêu lần !? Rất nhiều , ông ta đã để mặc lũ tiểu tam đó dày vò mẹ cô cho tới chết . Một người đã bị tước đi quyền lực như mẹ cô thì làm gì có giá trị mà lên mặt với bọn khốn đó chứ !?

Dù sao cũng chỉ là một ả đàn bà không quyền không thế thì sẽ làm được gì !?

Nhưng dáng bà ta vẫn rất được không thiệt thòi cho tụi mày đâu ! Cứ tự nhiên đừng có mà vì thương hoa mà nương tay !

Những câu nói đó như in thẳng vào trong tâm trí của cô . Một cô bé mới được mấy tuổi mà đã phải trải qua những chuyện không nên xuất hiện như thế này thì bắt buộc cô ấy phải trở nên mạnh mẽ hơn để có thể đủ sức vượt qua nó.

Nhưng cái đổi lại thì cô đã phải chứng kiến một cảnh như nào !? Trơ mắt đứng nhìn người mà mình nương tựa nhiều nhất đang dần dần bị người ta hủy hoại chẳng khác gì một cực hình cả . Bất lực khi mình quá vô dụng, bất lực khi đang lí ra mình có thể làm tốt hơn nhưng khi đứng trước trường hợp đó mọi suy nghĩ đột nhiên bị bế tắc , mọi hành động đột ngột bị đình chỉ .

Điều duy nhất là lúc đó mình có thể làm là khoanh tay đứng nhìn , không biết nên làm cái gì và phải làm cái gì .


Tất cả mọi chuyện trong quá khứ đôi khi nó xảy ra không phải một sự trùng hợp mà nó đều có lí do của nó .

Quá khứ ... giúp cô học cách vô cảm với mọi thứ , học cách để tự lập , chẳng cần phụ thuộc vào ai quá nhiều , một mình cũng có thể sống tốt . Nhưng cô nhận ra một điều là sống một mình rất cô đơn.

Mỗi khi buồn chỉ có cách ngồi thần ở một chỗ chả biết làm gì cả . Chẳng ai rảnh hơi để đi quan tâm một đứa mồ côi như cô cả. Tất cả bóng tối như bao trùm lấy cả thế giới của cô và đột nhiên ... trên đó dần xuất hiện một vệt sáng nhỏ.

Ban đầu cô vẫn có thể điều khiển được nhưng càng ngày nó càng đi quá giới hạn , nó ngày càng lớn hơn , không chịu theo sự điều khiển của cô nữa cho đến khi những sự ám áp mà hắn dành cho cô dần biến thành những điều tuyệt vời nhất , nhưng tất cả mọi thứ lại bắt đầu trở lại vạch xuất phát , tất cả mọi thứ khôi phục lại như lúc ban đầu.

Hắn chẳng còn ở đây nữa . Nhưng ở đâu đó trong trái tim cô vẫn hi vọng ... dù biết là không thể nhưng tất cả đều vô dụng , nó vẫn hiện diện trong trái tim cô .

Trái tim này không thuộc về cô nữa rồi !

Và khi đến đây cô phát hiện ra trên thế giới này cũng tồn tại thứ tên là phép màu


Nếu kiếp trước , khi cô còn quá do dự để vươn tay ra thì kiếp này cô sẽ không ngu ngốc như vậy nữa .

Hắn là của cô . Vĩnh viễn sẽ thuộc về cô . Hắn không thích cô cũng được , không sao cả , cùng lắm thì thuần phục lại là được rồi. Dù sao ... thứ cô cần ở ngay trước mắt , không bắt lấy thì bị ngu à !?

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/897449/markdown/11083061/1600432343550.jpg-original600webp?sign=9033342f9b7b46233b232d5ac02b7643&t=5fff8980)