Trong cung Côn Luân là một mảnh yên tĩnh, mặc kệ bên ngoài có ác liệt bao nhiêu thì đệ tử cung Côn Luân vẫn canh giữ đúng vị trí của mình, chưa từng rời đi, quét tước quét tước, tuần tra tuần tra, giống như toàn bộ bên ngoài đều không có quan hệ với bọn họ, bọn họ vẫn là những người cung Côn Luân tao nhã ung dung.
Nếu đây là một bản tiểu thuyết tiên hiệp thì lúc này Tiết Tình sẽ thấy tòa nhà phủ đầy tuyết trắng đối diện kia đang có một cỗ yêu khí bốc lên chọc thủng cả những tầng mây, Diêm Minh và Nam Cung Lạc Lạc được cung Côn Luân thu nhận ở đây, sư tử bắt được linh dương nhưng lại bị linh dương dùng sừng phá hàm, đây là nỗi sỉ nhục như thế nào đây, đây là lần đầu tiên hắn coi như không nghe thấy tiếng khóc của Nam Cung Lạc Lạc, lúc này làm sao hắn có thể cam tâm tình nguyện quy ẩn.
Diêm Minh không hề am hiểu âm mưu quỷ kế, hắn cường đại, nếu không có Tiết Tình thì hắn vẫn ngồi trên vị trí cao cao tại thượng, vật hắn cần đều dễ dàng đoạt được, trừ Nam Cung Lạc Lạc. Hắn một mực chờ cơ hội báo thù Tiết Tình, sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn tin rằng chính mình lại bị đánh bại, nhất định là trùng hợp, nhất định là Tiết Tình xuất hiện quá đột ngột nên hắn mới thất thủ, bây giờ hắn có thể rửa sạch nỗi nhục kia, hắn tin tưởng.
Cảm nhận được phòng trong có sát khí bất thường, nên đệ tử cung Côn Luân thông minh lanh lợi kia chỉ đưa Tiết Tình đến cửa, còn lại để nàng tự mình đi vào. Từ xưa cửa gỗ cung Côn Luân là gỗ trứ trần ngàn năm sống ở nơi băng giá, nơi này là nơi tuyết rơi sớm nhất, cũng là nơi tuyết rời đi muộn nhất, Tiết Tình thổi một hơi ấm vào lòng bàn tay mình, đẩy cửa ra, trong phòng ảm đạm chỉ có ánh sáng phát ra từ cặp mắt kia tựa như một con sói.
"Đã lâu không gặp, có muốn gặp ta không?" Tiết Tình mỉm cười nói với Diêm Minh.
"Muốn, muốn gặp để cho ngươi tan xương nát thịt." Diêm Minh trả lời.
Tiết Tình nắm Linh Khu trong tay, trong phòng cũng không có khí tức của người khác, hiển nhiên không có mai phục ở trong này cùng với Diêm Minh, kỳ lạ là sao lại thấy sự tự tin trong mắt Diêm Minh, Tiết Tình buồn bực, bắt đầu sử dụng kiếm pháp, thử thăm dò Diêm Minh, cũng không có cảm giác nội lực của Diêm Minh đột nhiên tăng mạnh hay có biến hóa gì, nhưng trong lòng Tiết Tình vẫn thấy bất an, cảm thấy hắn bây giờ tìm nàng giải quyết là đã nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay.
Lại thăm dò mấy chiêu, Diêm Minh vẫn không có hành động gì đặc biệt, thắng bại vẫn chưa thể phân được, Tiết Tình càng lớn mật di chuyển tới gần Diêm Minh, kiếm phong sắc bén lướt qua bên người Diêm Minh, cắt qua y phục của Diêm Minh, Diêm Minh cố ý để cho Linh Khu đâm vào bàn tay hắn, tính chất của Linh Khu là cực mềm dỏe, mắc kẹt lại trong da thịt ngược lại không dễ dàng rút ra, máu Diêm Minh theo thân kiếm Linh Khu nhỏ giọt, nhỏ giọt, nhưng trên mặt hắn vẫn tươi cười được, hắn cười đến sung sướng, Tiết Tình càng lo lắng hơn, trong cơ thể có cảm giác bất thường, trên mặt Tiết Tình xuất hiện biểu hiện hoảng sợ.
Ngay chính giữa chính điện cung Côn Luân, cung chủ cung Côn Luân và Mạnh Nhân đang đứng cùng một chỗ, tấm da tràn đầy nếp nhăn khô héo kia được đặt ở trên bàn, lúc này mở ra khuôn mặt cung chủ cung Côn Luân là một nam tử trẻ tuổi, không thể nói là tuấn mỹ, nhưng cũng có mười phần trung khí. Mạnh Nhân đối với khuôn mặt này của cung chủ cung Côn Luân vẫn bình tĩnh, sư phụ của nàng, là chủ nhân chân chính của cung Côn Luân đã ốm chết hơn mười năm trước, người trước mắt này, nếu nàng mở miệng gọi một tiếng, nên là gọi hắn sư huynh mới đúng.
"Trần Liệt sư huynh, dưới chân núi đã đến hơn hai mươi môn phái. . . . . . Chúng ta thật sự muốn là địch của tất cả Trung Nguyên sao?" Mạnh Nhân mở miệng hỏi.
Nam tử trẻ tuổi cải trang thành cung chủ cung Côn Luân đưa lưng về phía Mạnh Nhân nói: "Ta đều có tính toán."
Mạnh Nhân chần chừ rất lâu, vẫn chưa nói cái gì, yên lặng đi ra ngoài, còn có cái gì có thể nói, từ mười mấy năm trước khi nàng đồng ý với kế hoạch của Trần Liệt thì cũng không có đường quay đầu nữa rồi, nếu thành thì lưu danh thiên cổ, còn bại thì thân bại danh liệt, nàng không có lựa chọn nào khác, tất cả cung Côn Luân đều đã không có lựa chọn nào khác.
Một mình Trần Liệt đứng trong phòng, hắn cũng không phải là đồ đệ thứ nhất của cung chủ cung Côn Luân, nhưng hắn là đồ đệ còn sống của cung chủ cung Côn Luân có vai vế cao nhất, sư huynh sư tỷ của hắn trong vòng một đêm đều chết đi, mà chính đêm đó cũng khiến hắn lột xác, từng bước một, đi đến tận bây giờ, trong mắt hắn giống như đang có ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt, giống như ngày nào đó của mười lăm năm trước, đốt đi, đem toàn bộ mọi thứ đốt thành tro tàn!
"Ha ha ha ha ha ha ha!" Trần Liệt ngửa đầu cười lớn, màu đỏ có bao nhiêu diễm lệ, cố gắng của hắn, 15 năm qua đều cố gắng hết sức, đều đốt quách đi cho rồi! Lửa đỏ hừng hực theo vách tường bắt đầu thiêu đốt, giống như một cây tường vi đang leo lên cao, từ khi chuyện Sương Hồi bị bại lộ, hắn đã bắt đầu chuẩn bị cái này, thì ra cảm giác khi hủy đi tất cả lại sảng khoái như vậy, nhìn những đường lửa càng ngày càng lên cao rồi tràn qua đỉnh đầu, Trần Liệt càng thêm vui vẻ, y phục cháy, hắn cũng không để ý, giống như không có cảm giác nhiệt độ nóng cháy trên người, trong lòng cảm giác được đã rất lâu không có được trải qua sự ấm áp, cười cười lại biến thành cười khổ, hắn từng đồng ý với lời hứa nhưng vẫn không có thực hiện, vậy thì để cho cung Côn Luân biến mất trên đời luôn đi.
Tiết Tình cảm thấy nội lực trong cơ thể mình đang bị một cỗ nội lực cường đại hút đi, nàng cực lực điều chỉnh nội tức muốn khống chế nhưng không có ích gì, cỗ nội lực kia vô cùng bá đạo, tuyệt đối đã đạt đến cấp bậc máy hút bụi, Hấp Tinh Đại Pháp! Tiết Tình hết sức kinh hãi! Nàng còn nhớ trong phim truyền hình Nhậm Ngã Hàng dùng Hấp Tinh Đại Pháp để đối phó với mấy diễn viên kia, sau đó nàng cố gắng di chuyển thân thể, nhưng làn da giống như bị một loại keo dính cường lực dính chặt vào Diêm Minh.
Cái gọi là nhân vật chính, đó là khi mọi người đều cho rằng hắn sẽ chết thì hắn lại tìm được đường sống từ trong chỗ chết. Tiết Tình không bị sự xuất hiện đột nhiên làm mê hoặc, nàng còn nhớ rõ khắc tinh của Hấp Tinh Đại Pháp là Đấu Chuyển Tinh Di, tuy rằng Mộ Dung Phục là nam phụ xấu xa, bi thương nhưng một chiêu Đấu Chuyển Tinh Di vẫn cực kỳ lợi hại, trong người Tiết Tình đang giằng co với Diêm Minh, nàng muốn hấp lại nội lực về nhưng nàng chưa bao giờ điều động nội tức có áp lực lớn như vậy, nên làn da đều bắt đầu nổi gợn sóng.
Đang trong lúc Tiết Tình có chút hoảng sợ thì phần bụng có một vị trí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lại là cảm giác này, có lẽ là bị Hấp Tinh Đại Pháp kích động tỉnh giấc, luồng chân khí Tẩu Hỏa Nhập Ma còn lại bắt đầu gây sóng gió trong cơ thể nàng. Như thế nào mà lại đúng vào lúc mấu chốt như thế này! So với trước kia càng có cảm giác mãnh liệt hơn, Tiết Tình cảm thấy một bộ phận ruột bị đóng băng trở nên quặn đau, giống như có một luồng nước chảy từ bụng đến cánh tay, sau đó theo Hấp Tinh Đại Pháp đi ra.
Đột nhiên hấp đến chỗ nội lực này, Diêm Minh buông ra Tiết Tình, lại có cảm giác trong cơ thể không thích hợp. Cỗ chân khí bất thường này nguyên bản là do khi Diêm Minh tẩu hỏa nhập ma Tiết Tình giúp hắn khai thông khí huyết mà lưu lại trong người, khi đó nội lực Tiết Tình tan hết nên cỗ chân khí này tiện thể ngủ say trong cơ thể Tiết Tình, mãi đến khi thân thể nàng bắt đầu tập võ một lần nữa thì nó mới lại thức tỉnh, Tiết Tình tu luyện Dịch Cân Kinh, nội tức thuần dương mà cỗ chân khí kia trong cơ nàng vẫn trong trạng thái buồn ngủ, nhưng khi vào trong cơ thể Diêm Minh, đó là cuối cùng lãng tử cũng quay về cố hương, dì ba mẹ hai cô cả đều phải chào hỏi hắn đi, vì thế mới trở nên hỗn loạn, nó nhiễu loạn tất cả nội lực của Diêm Minh, giống như khi hắn tẩu hỏa nhập ma, không sai, chính là tẩu hỏa nhập ma, khi đó Diêm Minh đang ở vào một cảnh giới rất cao, trừ bỏ người đã từng sáng lập ra Diêm Minh thì không ai có thể cao như hắn, có lẽ đây chính là nguyên nhân khi hắn luyện tà mị thần công rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, tu luyện tà mị thần công, nội lực tăng thêm một bậc thì cỗ chân khí thô bạo kia sẽ càng nhiều thêm một chút, đến khi nội lực đủ thâm hậu thì cũng là lúc luồng chân khí thô bạo kia cũng đủ lực để phản phệ, tu luyện thì sẽ tẩu hỏa nhập ma, sẽ bỏ mình.
May mắn cho Diêm Minh là khi đó có một người phụ nữ bên cạnh hắn, phấn đấu quên mình không tiếc thân thể thay hắn dẫn luồng chân khí nguy hiểm đó ra, người phụ nữ kia nguyện ý vì hắn làm toàn bộ, không chần chừ, chỉ cần do dự trong chốc lát thì Diêm Minh đã không sống đến ngày hôm nay. Người phụ nữ kia, nàng yêu Diêm Minh như thế, ngay cả cơ thể mình cũng không tiếc, nhưng cái nàng nhận lại được là cái gì? Lúc nàng còn sống, Diêm Minh hẳn là không yêu nàng, sau khi nàng mất, không có tưởng niệm, nàng dùng tất cả để đổi lấy tính mạng của hắn, kết quả là hắn không hề nể hà tình cảm liên tiếp thương tổn nàng.
Diêm Minh cảm thấy không có cảm giác quen thuộc, trong cơ thể dường như đang bị xé rách, đau đớn làm thức tỉnh trí nhớ hắn, khi đó, cũng có một luồng khí tức nhiễu loạn cơ thể hắn, đau đớn giống như mọi kinh mạch đều bị kéo đứt, nhất thời thân thể không thể chống đỡ nổi, quỳ rạp xuống đất, một bàn tay theo bản năng duỗi ra như là cầu cứu.
Tiết Tình thở hổn hển, nhìn Diêm Minh đang nằm trên mặt đất, nàng đương nhiên sẽ không đi cứu hắn, nàng nhìn ánh mắt hắn mờ nhạt giống như những tiết mục cuối năm. Tiết Tình nhìn Diêm Minh trên mặt đất giật giật, nhìn gương mặt cao ngạo của hắn không đứng dậy nổi, Tiết Tình cất tiếng cười to: "Không ai có thể cứu ngươi nữa rồi !"
Nam Cung Lạc Lạc chạy đến, bây giờ nàng cũng không cứu được Diêm Minh, ngay cả tư cách đàm phán cùng Tiết Tình cũng không có, nàng không biết võ công nên không thể giống như Tiết Tình lúc trước khai thông nội lực cho Diêm Minh, nàng khóc cầu xin Tiết Tình cứu Diêm Minh, cầm lấy váy Tiết Tình không chịu buông tay, Tiết Tình nhấc chân kéo váy trở về, yên lặng cúi xuống nhìn Diêm Minh, hắn dĩ nhiên là tẩu hỏa nhập ma, hắn mạnh là điều không thể nghi ngờ, hào quang của hắn chưa bao giờ tắt, quả nhiên kết cục đã thay đổi chỉ vì một thay đổi nho nhỏ, một người phụ nữ hắn chưa bao giờ để ý, đã thay đổi cả cuộc đời hắn.
"Ngươi có từng hối hận không? Nếu có thể lặp lại, ngươi sẽ đối tốt với nàng chứ?" Tiết Tình hỏi, một năm trước ở núi Linh Vũ, một năm sau ở cung Côn Luân, địa điểm bất đồng nhưng cùng phát sinh một chuyện tương đồng, một năm trước Diêm Minh không những bình yên vô sự mà công lực còn nâng cao một bậc, mà hắn hôm nay chắc chắn sẽ không có kết quả tốt như vậy, bởi vì, người phụ nữ yêu hắn lúc đó đã chết! Diêm Minh nha, hiện tại ngươi có đúng là đang suy nghĩ nếu nàng vẫn giống như trước đây thì thật tốt? Đúng vậy a, nếu nàng còn sống thì thật tốt, hiện tại thế giới này kẻ ngốc rõ ràng là không đủ dùng, như thế nào ngươi lại không biết quý trọng?
Nam Cung Lạc Lạc ôm Diêm Minh toàn thân giật giật khóc lóc, Tiết Tình thu hồi kiếm chuẩn bị rời đi, lại phát hiện vách tường đang bốc cháy, trên cửa gỗ cũng là lửa cháy, có một phần đã cháy sạch, không ngờ lửa lại lớn như thế, Tiết Tình chịu đựng cái nóng phía sau lưng phá cửa, lại thấy bên ngoài là một mảnh đỏ rực, khắp nơi đều là lửa, phòng ốc, cây cối, thậm chí cả mặt đất, một tầng rồi một tầng tất cả đều là lửa cao vài thước, giống như quang cảnh của địa ngục.
Lưu Huỳnh một mực đứng dưới tuyết ngoài cửa lớn cung Côn Luân chờ Tiết Tình, không đợi đến khi Tiết Tình ra thì mơ hồ nhìn thấy ánh lửa, trong lòng có dự cảm không lành, Lưu Huỳnh liều lĩnh phá cửa lớn của cung Côn Luân, đại khái là then cửa cũng đã bị lửa thiêu dụi, cửa bị Lưu Huỳnh chạm vào liền mở ra, ở ngoài cửa chỉ thấy ánh lửa và khói đen, nhưng mở cửa ra mới thấy bên trong là cả một biển lửa.
Trên mặt đất là không ít đệ tử cung Côn Luân bị chết cháy, không biết hiện tại Tiết Tình như thế nào, Lưu Huỳnh cuống quýt chạy vào biển lửa tìm kiếm Tiết Tình, lửa cháy nóng bỏng, sương khói mù mịt, giống như không thấy được cái gì, trong lòng Lưu Huỳnh chỉ có một ý niệm là "tìm được Tiết Tình". Không có, không có, tìm xung quanh mà vẫn không thấy bóng dáng Tiết Tình, trong lòng Lưu Huỳnh đã rối thành một mớ bòng bong, ngay lúc hắn đang định đi vào sâu hơn để tìm thì phía sau vang lên tiếng "Đinh đinh đang đang đinh đinh đang đang" là thanh âm của lục lạc.
Lưu Huỳnh quay đầu, thấy Tiết Tình đứng ở phía sau hắn, mặt đã bị khói hun thành mặt hoa, y phục cũng bẩn thỉu dơ dáy, trong tay cầm cái lục lạc kia, nói với hắn: "Hi, Đại Linh."
Nhân sinh may mắn, có thể kể ra vài sự kiện để dẫn chứng: có người có khả năng nâng chén cùng uống, có người có thể yêu võ tha thiết, có người có thể ngâm thơ làm câu đổi, có người lại có khả năng tranh luận, may mắn nhất chính là ----có người để bên nhau cả kiếp. Nàng vì hắn mà giao đặt chân vào giang hồ, hắn vì nàng là quên mình đi vào biển lửa tìm nàng, sinh tử xa cách, cùng người thề nguyền, cuộc đời này còn gì nuối tiếc nữa.
Một trận lửa cháy thiêu rụi cung Côn Luân thành phế tích, Địch Nghịch sư thái phát hiện trong giếng nước của cung Côn Luân có độc làm mất cảm giác của thần kinh, chẳng trách mọi người thấy lửa mà không ai chạy trốn, cuối cùng là chết không đối chứng, rốt cuộc trận hỏa hoạn này là do phóng thì giờ cũng đều thành người thiên cổ. Tinh thông âm luật, là một trong những môn phái tao nhã nhất trên giang hồ, cung Côn Luân từng là nơi khiến bao người phải hâm mộ, chưa ai có thể nghĩ đến là họ sẽ có kết cục này, là hiện tượng lạ, là trò cười, vẫn là đối tượng để hậu thế ngồi trong trà lâu bàn luận, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Sau chuyến đi đến cung Côn Luân, các môn phái lại nhanh chóng chuẩn bị mở đại hội liên minh Võ Lâm, y như theo ước định, cũng y theo lòng tin phục của mọi người, Lưu Huỳnh không vấp phải sự tranh cãi nào đi lên chức vị Minh Chủ, đầu tiên là phải chọn một địa điểm làm địa chỉ của liên minh Võ Lâm, Lưu Huỳnh chọn núi Cẩu Lũ, vừa đúng núi Cẩu Lũ nằm ở phía trung tâm, thứ hai cũng là vì tưởng niệm Động Trù. Mỗi môn phái cùng bỏ ra nhân lực và tiền bạc, đen một núi Cẩu Lũ rách tung tóe sửa đường xây nhà cũng không phải khó khăn gì, rất nhanh sau đó trên núi đã dựng lên Lâm Viên, ngôi mộ đơn độc của Động Trù ở hậu viên được xây dựng lại để người ta đến tế bái. Chỉ có Tiết Tình và Lưu Huỳnh biết, trong ngôi mộ kia không chỉ có hiệp sĩ Trung Nguyên Động Trù mà còn có hung thủ lời đồn đãi là kẻ ám sát Động Trù, những chưởng môn đến bái tế nếu biết khi mình bái tế Động Trù còn bái tế thêm cả thiếu nữ hoang mạc thì không biết sẽ có biểu tình như thế nào nữa.
Trung Nguyên và hoang mạc hòa giải, phản ứng nhanh nhất của thị trường chính là sản sinh một lượng lớn thương nhân đã đỏ mắt với trâu bò của hoang mạc, mấy thương hộ lớn tranh nhau xây dựng các trạm dịch hướng về hoang mạc, nhưng mà bọn cường đạo thổ phỉ cũng không phải là ngồi không, đi theo sau các thương hộ cướp đoạt, tiêu cục cũng nhanh tay nhanh mắt, lập tức hướng nghiệp vụ về phía hoang mạc. Giang hồ vẫn còn tiếp tục, giang hồ cũng không vì bất kỳ biến cố gì mà dừng bước, lôi đài luận võ, chiến thư quyết đấu, trà lâu huyên náo, người kể chuyện thêm mắm thêm muối, hôm nay Lý Trang phạm vào hái hoa tặc, ngày mai đệ tử Nga Mi theo người bỏ trốn, truyền ngôn trên giang hồ cũng không dừng lại.
"Lão thái bà, nghe nói Minh Chủ Võ Lâm thay đổi người rồi hả ? Có phải hay không thật sự là như vậy?" Trên lầu hai của một trà lâu, một khách trà hắng giọng hỏi.
"Hả? Không thể nào, Minh Chủ Võ Lâm không phải đã chọn Lưu Huỳnh công tử phái Linh Vũ rồi sao? Lúc này mới được vài ngày đã đổi người rồi à?" Người bên cạnh không thể tin nói.
Trà lâu là một chỗ mà câu chuyện đều được kể bởi những người không có chuẩn bị, hôm nay người nói đến là một lão bà tóc hoa râm, bên người nàng có hai bé trai song sinh, một đứa ôm cổ, một đứa cầm tấm bảng, không biết có phải là chấu của nàng không nữa.
"Nhắc đến Lưu Huỳnh tiểu công tử phái Linh Vũ, tuy tuổi còn trẻ nhưng gan dạ sáng suốt, giết thích khách phá âm mưu, không kiêu ngạo, không chịu tôn sùng, thuở nhỏ đã được đại hiệp dạy dỗ, là truyền nhân duy nhất của Tố Vấn, nếu để hắn làm Minh Chủ của Trung Nguyên và hoang mạc thì không ai không phục, thể theo minh ước, xây dựng minh chỉ, không hổ là sư môn của hiệp sĩ, đúng là hắn, Minh Chủ này chỉ làm có một tháng, hiện tại hắn truyền lại ngôi vị Minh Chủ của các chủ Kỳ Lân các Tiêu Quy Ứng, hiện không rõ đã thối lui đi đâu." Bà lão đi cùng hai đứa trẻ nói.
"Người nào lại tình nguyện bỏ đi vị trí Minh Chủ được chứ, lão thái thái không phải là đã mù quáng rồi chứ.....!" Những vị khách không tin nói.
"Thật sự! Là do dì hai của thất gia cháu gái kết nghĩa của em kết nghĩa tiểu thiếp của nhị dượng là đệ tử Võ Đang nói, ta cũng nghe nói là như vậy!" Có người nói vậy.
"Loại quan hệ này mà cũng nói ra được." Có người khinh thường nói: "Lão tử còn chưa mở miệng nha, Tiết Tình sư muội của chưởng môn phái Linh Vũ chính là dì ta."
"Có phải là vị Tiết Tình Vực chủ của Minh vực không? Ta nghe nói nàng đã để lại ví trí Vực chủ cho người khác rồi đi rồi, như thế là làm sao vậy!"
"Ta đây cảm thấy được, hai người này cùng lúc thoái ẩn, có phải có gì khó hiểu hay không?"
"Các ngươi chờ đi, để ta đi hỏi dì hai của thất gia cháu gái kết nghĩa của em kết nghĩa tiểu thiếp của nhị dượng là đệ tử Võ Đang thì sẽ biết."
"Nhìn dáng vẻ của ngươi kìa, muốn hỏi cũng là ta đi hỏi, Tiết Tình là dì của ta!"
Người trong trà lâu ồn ào hoặc là nói hươu nói vượn hoặc là tranh cãi ầm ĩ, ai cũng không chú ý sát bên cầu thang kia có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng dậy rời đo. Nàng kia mặc trang phục nữ tử giang hồ bình thường, dung mạo xinh đẹp, bên hông có cây kiếm vỏ đồng phổ thông, nhưng có khí tức khiến người khác không dám đến gần, đồng hành với nàng làm một nam tử diện mạo tuấn tú thanh lệ, quần áo màu trắng xanh mang theo vài phần khí chất nho nhã. Hai người đi ra khỏi trà lâu, nam tử hỏi nàng kia: "Để mất vị trí vực chủ, nàng có tính toán gì chưa?"
Nữ tử duỗi thắt lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong sáng nói: "Ở trên núi Ngô Tây Lâm gần sông đang cần một vị áp trại phu quân, thiếu hiệp có nguyện ý đến đó nhậm chức treo biển hành nghề hay không?"
"Vô cùng vinh hạnh." Nam tử mỉm cười trả lời. Khi đó mới đầu xuân, cành liễu bắt đầu nảy mầm, đúng là mùa vui vẻ sung sướng.