Mẫu thân Linh Linh nói hôm nay ở ốc đảo Sa Thành cách đó không xa có chợ, lần đầu tiên Tiết Tình đến hoang mạc rất muốn trông thấy náo nhiệt liền mượn nhà Linh Linh hai con lạc đà, thay quần áo cũ của gia đình Linh Linh ra rồi đi cùng Lưu Huỳnh.
Chợ cái gì cũng bán, nhất là đủ loại da trâu da bò, buộc từng bó từng bó đặt bên ngoài, có một số không biết như thế nào lại có cả đồ sứ và tơ lụa đến từ Trung Nguyên, có thể dùng nó để đổi lấy một bó da dê bất kỳ. Còn có người bán ngựa, những con ngựa cao to trông vô cùng dũng mãnh, Tiết Tình thấy thế thương tình: "Ta muốn con ngựa trắng của ta, không biết Tiêu Quy Ứng có thay ta đối xử tử tế với nó không.... .... Sẽ không ăn nó chứ!"
"... ........Hẳn là không đâu, Tiêu Các chủ cầm tinh con ngựa nên có lẽ sẽ không ăn thịt ngựa." Lưu Huỳnh an ủi.
"Ai! Tiểu cô nương, tiểu công tử qua đây nhìn một chút.......! Nhà ta có lục lạc, treo trên đầu trâu bò đảm bảo chúng sẽ không chạy lung tung được đâu!" Một người phụ nữ bán một đám lục lạc đang rao hàng với Tiết Tình và Lưu Huỳnh.
Tiết Tình nhìn sát lại, thật sự được làm bằng sắt, so với những vật phẩm trang sức ở Trung Nguyên thường xuyên bị cắt xén nguyên liệu thì tốt hơn nhiều nên hỏi: "Thật sự khi treo nó lên sẽ không thể trốn được sao?"
"Ôi chao, ai ôi! Lục lạc chồng ta làm ra ngâm trong nước cũng không bị rỉ sắt, nếu nó muốn chạy ngay lập tức lục lạc sẽ kêu to lên, vậy sẽ không thể chạy thoát được rồi."
"Ta có thể dùng cái này đổi được không?" Tiết Tình đưa ra y phục bên ngoài của mình nói, người phụ nữ như một người thợ xem xét thấy chính mình kiếm được món hời nên cũng đồng ý.
"Chúng ta không có dê, mua cái này làm gì?" Lưu Huỳnh khó hiểu hỏi Tiết Tình.
Tiết Tình kiễng chân, đeo lục lạc vào cổ Lưu Huỳnh, sau đó nghịch nghịch lục lạc, leng keng kêu lên: "Đề phòng lạc đường." (Có ai lại giữ người mình yêu như chị không cơ chứ!)
Giữa sa mạc lớn, mười dặm Trường Sa, Tiết Tình và Lưu Huỳnh cưỡi lạc đà đi trên mặt cát, mặc cho lạc đà bước chậm rãi, hai người nắm tay nhau, tiếng gió cùng với tiếng lục lạc trên cổ Lưu Huỳnh, Tiết Tình cười ha hả.
"Cười cái gì?" Trong lòng Lưu Huỳnh có dự cảm không tốt.
"Chàng nói xem, như thế nào mà ông trời lại để cho ta gặp chàng, thân thể mềm mại yếu ớt dễ đẩy ngã như thế, nếu ta mà muốn chàng vậy phải làm bây giờ?" Tiết Tình xoa xoa đôi má Lưu Huỳnh nói.
"Chỉ cần nói là ta sẽ đến, mặc cho nữ vương sử dụng" Lưu Huỳnh nói.
Trong đầu Tiết Tình tự nhiên hiện lên hình ảnh: "Hạ lưu! Người nào đã dạy chàng!" Đôi má Tiết Tình ửng đỏ, vội vàng dẫn lạc đà quay đầu.
Lưu Huỳnh nghĩ nghĩ, những lời này hẳn là được ghi trong một quyển sách nào đó trong Tàng Kinh các của Thiếu Lâm Tự.
Hai người về đến gia đình Linh Linh, dắt lạc đà vào cửa, vào trong phát hiện không thấy ai cả, Tiết Tình gọi: "Chúng ta đã về, có người ở đây không?"
Không ai xuất hiện, trong phòng lại vang lên âm thanh của đàn tỳ bà, đàn tỳ bà chỉ gảy đơn âm, trộn lẫn với vẻ yên tĩnh là mấy âm thanh ít ỏi, ngược lại lại khiến tâm thần người khác không yên. Lưu Huỳnh kéo Tiết Tình đến bên cạnh mình, Tố Vấn đã rời khỏi vỏ, thân Tố Vấn run lên nhè nhẹ, giống như cúi đầu trước tiềng đàn tỳ bà. Linh Khu bên hông Tiết Tình không cách nào sử dụng được, chỉ là vật trang trí, nàng lấy kiếm trong tay áo ra lặng lẽ trợt vỏ xuống, cầm trong lòng bàn tay.
Đột nhiên trước cửa xuất hiện một nhân ảnh, toàn bộ tinh thần hai người đều đang đề phòng cực độ, tập trung nhìn vào nhưng đó lại là Linh Linh, Linh Linh mở to mắt thật to nhìn Tiết Tình và Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh kéo Tiết Tình không để cho Tiết Tình lại gần Linh Linh, Tiết Tình cũng càm giác được bao quanh thân thể Linh Linh có một luồng khí tức bất thường, hai người cứ đứng đối diện với Linh Linh như vậy cũng không phải là biện pháp, Lưu Huỳnh vỗ vỗ mu bàn tay Tiết Tình ý bảo nàng đứng yên chờ, hắn đi đến bên người Linh Linh nói: "Cha mẹ cháu đâu?"
Linh Linh ngẩng đầu nhìn Lưu Huỳnh, ánh mắt tối đen vô thần, nàng không trả lời, đột nhiên vươn đôi tay vẫn nấp phía sau ra, nắm trong tay là dao cắt chịt chém tới Lưu Huỳnh. Lưu Huỳnh sớm đã có phòng bị, chỉ di chuyển lại phía sau một chút rồi vọt lên, hắn vốn định điểm huyệt Linh Linh, nhưng nghĩ lại lại thay đổi cách khác, đối với Linh Linh ở phía đối diện đang chém lung tung chỉ chậm rãi trốn tránh, lỗ tai chú ý từng khắc âm thanh đàn tỳ bà, mỗi khi đàn tỳ bà đàn hạ âm Linh Linh sẽ có động tác, đàn tỳ bà âm càng thấp nàng càng đánh hăng hơn.
Biết Lưu Huỳnh có biện pháp nên Tiết Tình cũng không vội, đứng yên tại chỗ nhìn, ở góc mắt xuất hiện điềm xấu, con mắt Tiết Tình chuyển động nhìn về phía sau, cha Linh Linh và mẹ Linh Linh cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt nàng, ánh mắt hai người đờ đẫn giống như cương thi trong phim điện ảnh. Tiết Tình thu hồi kiếm trong tay áo, dù sao cũng không hẳn là cương thi, người dân bình thường bị khống chế cũng chỉ có thể sử dụng sức mạnh đơn bạc của mình mà thôi, Xích Thủ Không quyền của Tiết Tình cũng hoàn toàn không có tác dụng, nhưng không biết nguyên nhân người bị khống chế nên Tiết Tình không thể làm tổn thương bọn họ.
Tiếng đàn tỳ bà lưu loát trôi chảy, êm tai hợp lòng người, ai mà có thể nghĩ đến những hành động như vậy lại bị điều khiển bởi âm thanh tự nhiên kia, Lưu Huỳnh nắm lấy chủy thủ của Linh Linh, đơn giản đâm Tố Vấn về phía vách tường, một kiếm như vậy đâm xuyên qua vách tường và biến mất sau vách tường, tiếng tỳ bà im bặt, ba người như con rối bị đứt dây ngã xụi lơ trên mặt đất.
Lưu Huỳnh rút kiếm ra, một người phụ nữ xinh đẹp toàn thân mặc hoa phục đỏ sẫm từ trong nhà đi ra, nốt ruồi lệ đỏ chót vẽ ở khóe mắt càng khiến nàng thêm quỉ dị mê người.
Lệ Cơ! Tiết Tình liếc mắt liền nhận ra người phụ nữ này, kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Lưu Huỳnh rút kiếm đâm về phía Lệ Cơ, kiếm vừa đụng đến y phục hoa mỹ của Lệ Cơ thì đã bị một cây kiếm đen như mực ngăn cản, chẳng biết từ lúc nào mà bên người Lệ Cơ xuất hiện thêm một người đàn ông nho nhã mặc trang phục màu xanh.
Mặc Thanh Sam, nơi nào mà có Lệ Cơ làm sao có thể không có Mặc Thanh Sam, nhìn hai người này ngược lại Tiết Tình có chút yên tâm.
Lưu Huỳnh so vài chiêu với Mặc Thanh Sam trong mắt lộ vẻ thán phục: "Kiếm pháp phái Võ Đang."
"Truyền nhân của Tố Vấn quả nhiên biết phân biệt hàng tốt xấu." Lệ Cơ ôm đàn tỳ bà cười khanh khách nói.
"Diêm Minh phái các ngươi đến sao?" Tiết Tình thử thăm dò hỏi.
"Ngươi đoán xem?" Lệ Cơ dường như khiêu khích hỏi lại.
"Ta nghĩ không phải."
"Vì sao?"
"Diêm Minh phái ngươi đến thì ngươi sẽ đến sao?"
Lệ Cơ cười khanh khách: "Ngươi làm sao có thể nhận ra thiếp thân?"
"Nghe đồn hoang mạc có hai tuyệt thế mỹ nhân, một vị là Liễu Tứ Thư phái Linh Vũ về sau đã mất tung tích, một vị khác thì gả cho một chi chủ của Minh Vực, cái tên Lệ Cơ xinh đẹp như sấm bên tai." Trong lời nói Tiết Tình cho thêm vài lời vỗ mông ngựa.
"Nói ngọt như vậy thiếp thân làm sao lại có thể dùng binh khí tiếp đón các ngươi, vừa rồi chỉ là chào hỏi, thiếp thân đến đây là để hỏi hai vị một vấn đề." Lệ Cơ nói.
"Mời nói."
"Các ngươi muốn vào Minh Vực hay không?"
Tiết Tình nghĩ nghĩ nói: "Muốn vào nhưng không thể ra tay."
Từ trong lòng Lệ Cơ lấy ra cái gì đó rồi đi đến bên cạnh bếp lò, Tiết Tình nhìn kỹ thì thấy đó là da mặt của hai nữ tử, Lệ Cơ nói: "Đây là hai tấm da mặt người, thuật dịch dung của thiếp thân là Thiên Hạ Vô Song, đến cả giọng nói thiếp thân nghĩ Bạch Tiên ý sẽ rất vui lòng điều chế thuốc giúp hai vị."
"Nếu chúng ta vào Minh Vực chẳng phải càng dễ dàng một mẻ bắt hết sao?" Lưu Huỳnh nhìn tấm da người trên bếp lò nói.
"Không, ta tin tưởng bọn họ, có Lệ Cơ giúp đỡ nhất định sẽ mã đáo thành công." Tiết Tình nói.
Lưu Huỳnh nghi ngờ nhìn về phía Tiết Tình, có mối quan hệ ác liệt như vậy với Minh Vực, người bình thường sẽ không có ai chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của người Minh Vực, Tiết Tình rất tự tin mỉm cười với hắn, Lệ Cơ là nữ nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn, nàng đối với Diêm Minh không hề trung thành, thậm chí còn cố ý quấy rối, cũng không phải là Diêm Minh đi trêu chọc nàng mà chỉ đơn giản nàng là một người biến thái mà thôi, Tiết Tình có lý do tin tưởng nàng thật ra đã bỏ đi rất nhiều tế bào não nên mới nghĩ ra diệu kế như vậy, vì muốn nhìn dáng vẻ chau mày của Diêm Minh, Diêm Minh ơi là Diêm Minh, đây chính là báo ứng, ngươi cho rằng ngươi là S sao, thật ra bên cạnh ngươi vẫn còn một người siêu S hơn.
"Những người này.... ......." Tiết Tình nhìn một nhà Linh Linh trên mặt đất nói.
"Thiếp thân chỉ mê hoặc tâm trí họ một chút thôi, hai ba canh giờ sau tự nhiên họ sẽ tỉnh dậy." Lệ Cơ nói.
Đưa ba người nhà Linh Linh vào trong phòng, Lệ Cơ bắt đầu dịch dung cho Lưu Huỳnh và Tiết Tình, lần này nàng đến có mang theo đầy đủ công cụ, phía hậu viện có một rương đồ toàn bộ là công cụ của nàng, dịch dung ngoại trừ cần thuốc mỡ thì vẫn mang quần áo vật phẩm trang sức của mình, nghĩ đến việc là da người thật được áp vào mặt mình thì trong lòng Tiết Tình vẫn có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến mục tiêu của chính mình nàng lại khẽ cắn môi kiên trì.
Làm xong da mặt Tiết Tình vào trong nhà thay quần áo, nhìn thấy chính mình trên gương đồng, đó là khuôn mặt của một người phụ nữ khác, mặc dù không đẹp tuyệt mỹ nhưng cũng được coi như là một mỹ nhân, quần áo Lệ Cơ mang cho nàng là quần áo thị nữ Minh Vực hay mặc, mặc dù không hoa lệ nhưng cũng đáng để mặc. Đổi y phục xong ra ngoài thấy Lưu Huỳnh cũng đã xong, nếu không phải trên cổ Lưu Huỳnh vẫn đang đeo cái lục lạc mua ở chợ thì suýt nữa Tiết Tình đã không nhận ra hắn, hiển nhiên cũng là một mỹ nhân, vốn dĩ dáng người hắn cũng không phải loại cường tráng, mặc nữ trang vào rồi tân trang thêm chút thế mà lại hồn nhiên trở thành một nữ tử.
"Đây là tiểu mỹ nhân nhà ai đây a!!" Tiết Tình khiêu khích đẩy đẩy cằm Lưu Huỳnh.
Dáng vẻ của Lưu Huỳnh là thấy chết cũng không sờn, giống như dân nữ cam chịu số phận ác bá cướp đi càng kích thích Tiết Tình bá vương ngạch thượng cung. Lệ Cơ cực kỳ đắc ý nhìn hai kiệt tác của mình: "Thanh Sam, ngươi xem, chỉ cần chú ý lời nói thì cho dù là Diêm Minh cũng không có khả năng nhận ra."
Mặc Thanh Sam càng không đồng ý không làm gì thì Lệ Cơ càng không ngừng tìm việc để làm, biết làm sao Lệ Cơ vốn là một người chuyên quyền độc đoán, hắn chỉ có thể liều mình bồi theo nàng, giờ phút này chỉ có bất đắc dĩ gật đầu: "Đương nhiên là như vậy."
Tiết Tình không ngờ có thể dễ dàng trà trộn vào Minh Vực như vậy, vẫn là một trong sáu đạo chủ của Diêm Minh cho nàng vào, có câu gọi là chính nghĩa thì sẽ luôn nhận được sự giúp đỡ, phi nghĩa thì không được giúp đỡ, mất lòng người nhất định sẽ bị thất thế, Tiết Tình rất muốn nhìn thấy biểu tình của hắn khi hắn nhìn thấy cái người mà hắn cho rằng là tham sống sợ chết lấy đi Linh Khu kiếm phổ, đương nhiên dã tâm của Tiết Tình không chỉ là trộm kiếm phổ mà thứ nàng muốn trộm chính là chỗ cư trú cuối cùng của hắn, sau khi tu hú chiếm tổ chim khách hắn sẽ không nơi để tựa vào, hắn có thể có được những thứ hắn muốn nhưng hắn chưa từng quí trọng vậy thì để nàng tiện tay cướp đi toàn bộ.
"Ngươi có biết vì sao ta muốn vào trong Minh Vực không?" Tiết Tình hỏi Lệ Cơ, có lẽ Lệ Cơ biết chuyện Linh Khu kiếm phổ nhưng nhất định nàng không thể tưởng tượng được mục đích cao sâu của nàng, bởi vì cái mục đích kia sẽ khiến cho người khác cảm thấy nàng điên rồ cũng nên.
"Mục đích của ngươi thiếp thân không có hứng thú, thiếp thân chỉ biết là ngươi có thể giúp thiếp thân đạt được mục đích của thiếp thân hay không." Lệ Cơ trả lời.
"Ngươi không có hứng thú là vì ngươi không cần như vậy thì mất đi Minh Vực ngươi cũng sẽ không xúc động gì đâu."
"Ngươi sai rồi, Minh Vực là chỗ ở của thiếp thân, nếu Minh Vực bị uy hiếp thiếp thân hẳn sẽ không dung túng cho ngươi, tuy nhiên người nào ngồi vị trí vua của Minh Vực thì thiếp thân không để ý." Lệ Cơ nở nụ cười quyến rũ,
Một câu đối thoại đã làm rõ được điểm mấu chốt, Tiết Tình cũng nở nụ cười với nàng, điểm mấu chốt này nàng hoàn toàn có thể tiếp thu.