Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 39: Hoà thượng thần bí




"Người bị bệnh bao lâu, vì sao không cho chúng ta biết!" lần đầu tiên Lưu Huỳnh nói với người khác như vậy, nếu không phải là hắn hành động bất tiện, Tiết Tình đoán hắn còn muốn cầm kiếm đâm sư phụ mình.

"Ha ha ha, ta chính là ‘ Ngọc Diện Kiếm Khách ’ danh chấn giang hồ, một mình càn quét mười hai động núi Vân Sơn – Linh Vũ phái Động Trù, không phải chết trận mà lại bệnh chết đúng là chuyện cười lớn cho thiên hạ!" Động Trù miễn cưỡng cười lớn.

Mặc dù thời gian Tiết Tình quen biết Động Trù không lâu, dù sao cũng kêu hai tiếng nhị sư huynh nên trong lòng cũng không dễ chịu.

Động Trù kéo hồ lô đựng rượu đổ hai ngụm lớn vào miệng rồi nói: "Lưu Huỳnh, ngươi còn nhớ những gì vi sư đã nói cho ngươi không, thân ở giang hồ, không sợ chết, chỉ sợ chết một cách hèn nhát."

"Nhớ rõ."

Đột nhiên Động Trù rút kiếm chĩa về phía cổ Lưu Huỳnh: "Tiểu tử thối, mau dưỡng thương cho tốt, sư phụ còn có nhiều việc cần sai ngươi làm." Nói xong lại cất kiếm, dặn dò mọi người: "Bệnh của ta nhất quyết không để cho người khác biết, cả sư tỉ cũng không được nói."

Tình hình liên minh võ lâm gần đây hoàn toàn vì Động Trù sẽ đảm nhiệm chức Minh Chủ mà tiến hành, nếu biết bệnh hắn đã hết cách chữa trị, lại trở về lúc tranh đoạt vị trí Minh Chủ, thì những cố gắng trước kia liền tan thành bọt nước. Nhưng mà bôn ba khắp nơi vì liên minh võ lâm đối với thân thể hắn cũng không phải chuyện tốt.

"Nhị Sư Huynh hay là. . . . . ."

Động Trù biết Tiết Tình muốn nói gì, ngắt lời nàng: "Không cần, muội còn nhớ rõ trước kia muội đã nói gì với ta không, ‘ quan điểm bất đồng, không nên cưỡng cầu, sinh cũng cam, tử cũng nguyện, người ngoài cần gì nhiều lời ’."( tạm dịch:quan điểm không giống nhau, không nên ép buộc, sinh cũng được, chết cũng được, người khác không nên nói nhiều)

Đấy chắc là lời Tiết Tình trước kia nói, đúng là một cô nương tình cảm cố chấp mà mãnh liệt, thật bất ngờ là Tiết Tình lại rất hiểu loại cảm giác này, nếu hắn đã không muốn làm chuyện thêm rắc rối, người khác không cần nhiều lời, đứng ở sau lưng hắn, trở thành cánh tay hắn, giúp đỡ hắn đi hết giai đoạn cuối cùng này, đó mới là tình nghĩa lớn nhất.

"Kiển Điệp, có phải ngươi đã sớm biết bệnh tình của sư phụ?" Lưu Huỳnh đột nhiên hỏi, lúc này Tiết Tình mới nhớ tới hàng động cổ quái của Kiển Điệp, rất khó nói không có liên hệ.

Kiển Điệp gật đầu một cái: "Lúc ở núi Cẩu Lũ, buổi tối khi ta đi tiểu đêm, nhìn thấy Nhị bá phụ phát bệnh, Nhị bá phụ không cho ta nói cho bác và Lưu Huỳnh ca ca biết, ta lại không đành lòng để nhị bá phụ một mình lẻ loi hiu quạnh bệnh chết, liền muốn ở lại chăm sóc Nhị bá phụ."

Động Trù gõ đầu Kiển Điệp: " Nha Đầu thối, ai lẻ loi hiu quạnh hả."

Kiển Điệp ôm lấy đầu: "Mẹ nói Nhị bá phụ lúc tuổi trẻ quá phong lưu, già rồi khẳng định vợ con ly tán, cô độc sống quãng đời còn lại."

Động Trù lại gõ đầu Kiển Điệp: "Ta chỉ khuyên cha ngươi đừng lập gia đình sớm như vậy, mẹ ngươi thù dai thật."

"Lưu Huỳnh công tử, thương thế của ngươi cần tĩnh dưỡng, ồn ào như vậy ngươi tốt nhất nhờ Tiết cô nương đuổi ra đi." Bạch Tích Trần tốt bụng nhắc nhở.

"Đúng, đồ đệ, ngươi phải tĩnh dưỡng, ta nhân tiện ra ngoài, có chút việc cần xử lí." Động Trù nói xong lôi Kiển Điệp, áy náy đi ra ngoài.

"Công tử, mau trở về thu dọn đồ đạc đi, tình huống bất thường, chúng ta phải trốn." Tri Thu nhỏ giọng thúc giục Bạch Tích Trần.

"Vết thương của Lưu Huỳnh công tử không thể vận động mạnh, sẽ bị vỡ, cũng không thể không hoạt động sẽ làm gân cốt hoại tử, tốt nhất Tiết cô nương nên cùng hắn dạo quanh vườn hoa tắm nắng." Bạch Tích Trần dặn dò.

"Tuân lệnh " Tiết Tình nói xong để cánh tay trước mắt Lưu Huỳnh: " Nào, Lưu Huỳnh nương nương, Tiểu Tình Tử mang ngài xuất cung."

Lưu Huỳnh vịn vào tay Tiết Tình, đi từ từ: "Sư thúc, chúng ta đi đâu?"

"Nương nương muốn đi chỗ nào, tiểu nhân đưa ngài đi chỗ đó." Tiết Tình vui vẻ đáp.

"Ta nghe nói người bắt đầu luyện lại kiếm rồi, hay ta cùng với người luyện kiếm." Lưu Huỳnh nói.

"Được, chúng ta cầm theo tấm thảm nhỏ đi đình nghỉ mát đằng kia, ngươi có thể ngồi ở trong đình."

"Vâng." Lưu Huỳnh cười thỏa mãn.

Thì ra ở cùng với người mình quan tâm là chuyện hạnh phúc như vậy, đi theo làm tùy tùng, làm không thấy chán, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của hắn cũng đủ làm cho ngươi vui vẻ hoặc lo lắng, giống như cảm xúc của hắn tác động đến mạch đập của ngươi, tim trở nên trầm tĩnh quyết tâm không để mất đi một lần nữa.

Luyện kiếm là một việc tốn sức, mỗi bữa Tiết Tình phải ăn hết hai bát cơm lớn mới có thể ở trong vườn luyện kiếm một canh giờ, sử dụng kiếm phổ đang cầm cũng là một việc hết sức khó khăn, nhất là không có nội lực hỗ trợ, đường kiếm như thế nào đều không linh hoạt như suy nghĩ của mình. Tiết Tình cũng xin Động Trù chỉ giáo việc luyện lại nội lực, tu luyện nội lực càng thêm buồn chán, hơn nữa nó không giống như kiếm pháp hữu hình, người khác nhìn có thể chỉnh sửa hộ, nội lực hoàn toàn dựa vào bản thân, tu luyện chính xác thì càng thêm mạnh mẽ, tu luyện sai thì tẩu hoả nhập ma, cách luyện nội công tâm pháp phái Linh Vũ tương đối ôn hoà, tốc độ không nhanh không chậm là được, trừ bỏ hô hấp nhiều lên thì Tiết Tình cũng chẳng cảm thấy có chút gì thay đổi.

Thì ra thân thể này thích luyện kiếm pháp cực nhanh và ác độc, xét theo trình độ của mình bây giờ, Tiết Tình đành để tốc độ chậm lại nhiều nhịp, gần giống như người già đang luyện thái cực kiếm trong công viên.

"Sư thúc, lúc nãy góc độ mũi kiếm của người sai rồi, nếu đối thủ dùng song chuỳ sẽ nhân cơ hội này làm người mắc kẹt." Lưu Huỳnh ngồi ở trong đình xem Tiết Tình luyện kiếm nói.

"Vậy à?"

Lưu Huỳnh từ từ đi tới, đứng ở sau lưng Tiết Tình, cầm cổ tay nàng: "Sư thúc, ta phát hiện tốc độ người quên kiếm pháp nhanh như tốc độ người học kiếm pháp. Chỗ này nên làm như thế này, lúc bị ngăn cản có thể nhanh chóng tách ra. . . . . ." Lưu Huỳnh giúp Tiết Tình điều chỉnh tư thế từng chút, hơi thở dịu dàng phả vào sau tai Tiết Tình làm nàng hơi nhột, căn bản không thể tập trung chú ý, chỉ cảm thấy đôi môi Lưu Huỳnh lúc mở lúc đóng, Tiết Tình kiềm chế “thú tính” trong người, vết thương trên người Lưu Huỳnh còn chưa khép lại, không chịu được “tàn phá”.

Có một loại tình cảm như khi chiếc cốc vỡ vụn ngươi mới biết năm xưa ngươi thích nó như thế nào, khi quần áo bị hỏng ngươi mới ảo não nhận ra không thể mặc nó nữa, khi người kia suýt chết mới phát hiện không ai thay thế được hắn.

Bởi suốt ngày bôi một lớp dày Kim Sang Dược giá trăm lượng bạc, vết thương trên ngực Tiết Tình đã tốt hơn, lưu lại một vết sẹo nhỏ, thừa dịp thời tiết tốt, Tiết Tình xuống trấn dưới chân núi, tìm một cửa hàng xăm hình, bởi vì vị trí tương đối nhạy cảm nên yêu cầu một thợ nữ.

Chỉ chốc lát sau, nữ thợ xăm đi ra, là một phụ nhân (phụ nữ đã có chồng)mập mạp: "Cô nương muốn xăm loại hình xăm gì? Bươm bướm hay báo?"

Tiết Tình nhìn những bức vẽ trên tường, không phải mặt xanh nanh vàng thì cũng là những ám hiệu mà kĩ nữ hay dùng: "Như vậy đi, ta vẽ một bức, ngươi xăm theo hình vẽ của ta là được." Tiểu nhị trong tiệm lấy giấy bút, nàng vẽ ra hình dáng một con thỏ bỉ ổi.

"Cô nương, đây là?" Phụ nhân cầm bức vẽ xoay tới xoay lui cũng không nhận ra là vật gì.

"Tổ chức bí mật không cần hỏi thăm, dựa theo đó xăm là được." Tiết Tình cố ý nói ác độc.

Phụ nhân lập tức ngậm miệng, sắc mặt tái xanh, còn tưởng cô gái trước mặt là sát thủ tổ chức nào đó tới xăm hình, không dám chậm trễ, thậm chí lúc đầu thấy Tiết Tình ăn mặc sang trọng định coi nàng thành dê béo, muốn lấy giá cao, giờ đành đổi thành giá gốc. Tiết Tình đối với lần phục vụ này rất hài lòng, phụ nhân một mực cung kính, giá tiền cũng rất hời, sau khi khen ngợi mấy tiếng thì ra khỏi cửa hàng xăm, phụ nhân kia thở phào nhẹ nhõm giống như tiễn được vị ôn thần.

Tiết Tình vui vẻ trở về, phát hiện có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mình, bị người ta nhìn chằm chằm không phải chuyện gì lớn, Tiết Tình cũng thường bị người nhìn chăm chú, mĩ nhân mà, không có biện pháp, nhưng chủ nhân cặp mắt này là một lão hoà thượng, Tiết Tình không bình tĩnh nổi, lập tức đoán là thành phần già mà không kính và hoà thượng trăng hoa (hoà thượng không tuân thủ giới luật), loại người này thật sự hiếm thấy, sao Phật Tổ không dùng sét chẻ ông ta ra cho rồi.

Lão hòa thượng vẫn đi theo Tiết Tình, dùng ánh mắt mạnh mẽ mà thâm thuý nhiễu loạn tâm tình của nàng, rốt cuộc Tiết Tình không nhịn được nữa, đột nhiên xoay người hỏi lão hòa thượng: "Thánh tăng, người có chuyện gì sao?"

Lão hòa thượng hắng giọng một cái nói: "Thí chủ, ấn đường ngươi biến đen, Thiên Đình ảm đạm, thất khiếu không ánh sáng, mặt mày xanh xao, nhe răng trợn mắt, nụ cười quỷ dị, nhất định sẽ có huyết quang tai ương!"

"Đa tạ đại sư, ta muốn về nhà." Tiết Tình lạnh nhạt nói, nghiêng đầu tiếp tục đi, nhất định là lừa tiền, thân là nữ tử xuyên qua nàng không mê tín.

Lão hòa thượng vẫn sôi nổi đuổi theo không rời, ở bên cạnh Tiết Tình kêu: "Thí chủ! Đợi đã nào...! Chỉ cần một lượng bạc lão nạp sẽ nói cho ngươi biết phương pháp phá giải, chỉ cần một lượng! Một lượng thôi!"

Tiết Tình không thể nhịn được nữa, rút thanh kiếm to bên hông chỉ vào lão hoà thượng nói: "Đừng đi theo ta nữa, ta chính là “sát thủ đệ nhất huyết bảng”, đã giết 1000 mạng người, ngươi tiếp tục đi theo ta, ta cho ngươi thành người thứ 1001."

Vậy mà lão hoà thượng này như không thấy nghe lời nàng, nói tiếp: "Cho lão nạp một lượng bạc, lão nạp giúp thí chủ đọc một lần Đại Bi Chú, Ngã Phật Từ Bi có thể giúp ngươi thoát khỏi nỗi khổ của địa ngục."

Tiết Tình muốn điên rồi, đây không phải muốn xin tiền người ta, rõ ràng là đòi nợ, nàng liều mạng chạy, muốn bỏ rơi lão hoà thượng, loáng thoáng nghe lão hoà thượng ở sau lưng nói "Sau khi chết nhất định xuống Địa ngục" gì đó, Tiết Tình kiềm chế muốn trở về đánh cho lão hoà thượng kia một trận, thần linh bây giờ cũng quá kiêu ngạo rồi!

Vỗn dĩ lúc đi tâm tình rất tốt trở về Đông Kỳ các thì lại thở phì phò, thấy vẻ mặt Tiết Tình khó chịu, bọn thị nữ bàn luận xôn xao "Các ngươi xem, Tiết cô nương hình như đang tức giận." "Đương nhiên là tức giận rồi, chờ Nga Mi, Thiếu Lâm cùng Võ Đang Chưởng môn tới, các chủ sẽ phải xác nhập Tây Lân các của Trình cô nương, lúc đấy Trình cô nương sẽ làm phó các chủ rồi, hai người sớm chiều ở chung, Tiết cô nương có thể vui vẻ được sao." "Ai, Các chủ làm sao không nhìn thấy Tiết cô nương thật tốt đây." "Thật là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. . . ."

Tiêu Quy Ứng và Động Trù đều đi giúp Chủ Phong và Trình Linh bắt tay xây dựng lại Kỳ Lân các, Đông Kỳ các vắng vẻ không ít, thừa dịp Tiết Tình xuống núi, hai chủ tớ Bạch Tích Trần cùng Tri Thu bỏ của chạy lấy người, vài đồ vật trong nhà cùng nhà bếp bị khoắng sạch, chắc chắn là hai người đó bỏ chạy, Tiết Tình hiểu, với thân phận của Bạch Tích trần, cùng lúc đối mặt với ba vị trưởng môn trụ cột của Trung nguyên quả thật là áp lực lớn.

Nhưng mà thuốc của Lưu Huỳnh cần sáu canh giờ đổi một lần, Bạch Tích Trần bỏ chạy làm sao đổi thuốc cho Lưu Huỳnh được! Tiết Tình ủ rũ cúi đầu trở lại phòng mình, phát hiện trên bàn bỏ mấy bọc giấy, phía dưới còn chèn thêm một bức thư, mở thư ra, trên đó viết: trong nhà vừa truyền tin đến có việc quan trọng, Bạch mỗ rời đi mà không tạm biệt, xin Tiết cô nương tha lỗi, mấy bao thuốc này ta đã điều chế xong, trực tiếp đắp lên người Lưu Huỳnh công tử là được, mặt khác, lộ phí không đủ,lấy vài đôi hoa tai trong hộp trang sức của ngươi làm lộ phí, xin thứ lỗi.

Tiết Tình mở hộp trang sức, quả nhiên mất mấy đôi hoa tai, thôi, lộ phí bọn họ không đủ thì nên giúp, Bạch Tích Trần nhìn không giống người thiếu tiền, chắc lạc đường tiền mang theo tiêu hết sạch rồi cũng nên.

"Phương nhi!" Tiết Tình gọi Phương nhi tới nói: "Bạch công tử đi rồi, mời lão đại phu đến giúp Lưu Huỳnh đổi thuốc đi."

"Cháu dâu bạn thân đại phu ở trên trấn sắp sinh, đại phu đi giúp, ngày mai mới có thể trở về." Phương nhi đáp.

Trời, lúc này như thế nào lại đi đỡ đẻ, ai đến giúp Lưu Huỳnh đổi thuốc đây! Dĩ nhiên không thể để cho thị nữ đổi, cơ thể Lưu Huỳnh khônh thể tuỳ tiên cho người ngoài nhìn..... Tự mình làm có vẻ tốt hơn!