Nữ Phụ Khuyết Tật Thật Đáng Thương!

Chương 37: Tuần vũ bị tai nạn [sinh nhật lãng nịnh thu]




[Ta có một chuyện thông báo: truyện này 40 chương sẽ hết, có lẽ sẽ ra phần 2: Tình Yêu Chúng Ta Từng Có? Anh Nhớ Không?]

Biệt Thự Vi Hoa.

Ngoài vườn hồng của Biệt Thự tràn ngập ánh đèn lấp lánh và màu hồng trắng của bóng bay trang trí lẫn lộn.

Khách khứa đi lại, đều là thiếu gia, tiểu thư, vậy nên khoác trên họ chính là quý phái, lịch lãm.

Tuần Vũ ăn mặc đơn giản, tay cầm hộp quà màu hồng, bước tới chỗ Lãng Nịnh Thu đang đứng, cười chúc: "Thu Thu, sinh nhật vui vẻ."

Lãng Nịnh Thu nhận lấy món quà đó, cười tươi, giơ ly rượu vang lên trước Tuần Vũ, "Cảm ơn. Uống chút với người ta chứ?" Tuần Vũ hơi do dự, lúc sau vẫn cầm ly rượu, nhấp môi.

"Anh Vũ!" Khương Ái Ái không biết từ lỗ chóe nào chui ra, ả ta nhào vào người Tuần Vũ, làm Tuần Vũ giật mình, nuốt luôn một ngụm rượu.

Tuần Vũ: "..." Oắt tờ heo? Có thể kêu một cách thường bình được không? Sao cứ phải động

tay động chân, sờ mó đột ngột vậy? Thân thể của người ta chứ có phải không khí, miễn phí, tùy ý hít khí đâu?!

Tuần Vũ đẩy Khương Ái Ái ra, lui xa ả ta năm mét. Khương Ái Ái rầu rĩ, nhưng trong lòng không khỏi chờ mong.

Hừ! Để xem! Lúc anh có muốn đẩy cũng không đẩy được! Không muốn cũng phải muốn!

"Thôi, hai người ở đây nói chuyện, tôi ra kia nhé!" Lãng Nịnh Thu chuồn đi.

Tuần Vũ vốn đứng một lúc rồi rời đi, ngờ đâu cảm thấy chóng mặt, mất đi cảm giác.

...

Ở một nơi nào đó.

Lạc Quyên đang cầm điện thoại đọc truyện thì một tin nhắn lạ gửi tới, Lạc Quyên bấm xem thì hai hình ảnh nữ trên nam dưới đập thẳng mắt.

Hình ảnh nam đang bị nữ đè, dù là nửa mặt Lạc Quyên cũng có thể nhận ra nữ là Khương Ái Ái, nam chắc chắn là Tuần Vũ!

Lạc Quyên trố mắt.

Clgt?

Chồng ta mà?

Ta còn chưa đè?

Vì sao nhỏ khác đã bon chen vào?

Gương mặt dam dang kia là muốn thịt chồng ta đúng không?

Đậu xanh!

Lạc Quyên nóng máu kêu người đưa đi.

Tuần Vũ rõ đi sinh nhật Lãng Nịnh Thu, sao thành bị Khương Ái Ái đè?

...

Khi Tuần Vũ tỉnh thì phát hiện mình ở trên giường và... may là quần áo còn nguyên, chỉ là sơ mi bị cởi gần hết cúc.

Tuần Vũ vẫn còn chóng mặt, anh cố lấy lại tỉnh táo, đứng lên, lảo đảo đi về phía cửa, bên tai nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện ngoài cửa:

"Chị còn muốn gì nữa?" Giọng Khương Ái Ái khó chịu.

"Tôi hối hận rồi! Thả Tuần Vũ ra đi!" Lãng Nịnh Thu thấp giọng.

"Cái gì? Chị bị điên à?! Thịt tới miệng, tôi ngu gì nhả?" Khương Ái Ái khinh thường.

Đúng lúc Tuần Vũ mở cửa, anh phi ra thật nhanh, rời khỏi, Lãng Nịnh Thu lẫn Khương Ái Ái đơ ra, Khương Ái Ái sau đó chạy theo, vừa chạy vừa gọi Tuần Vũ.

Lúc Tuần Vũ ra khỏi biệt thự Vi Hoa thì Khương Ái Ái vẫn chạy theo sau, Tuần Vũ hơi dừng, vì cơn chóng mặt lại tăng.

Đúng lúc này, chiếc xe chạy với tốc độ bàn thờ ở phía sau lao thẳng, người điều khiển xe dường như say, lơ đơ nhìn thấy giữa đường, trước mắt có một người thì bỗng hốt hoảng phanh xe.

Tiếng két kéo dài nhưng đã muôn, xe vô tình đâm vào Tuần Vũ đang trong cơn chóng mặt, thân mình anh ngã xuống, máu tươi chảy ra đường, mắt anh phút chốc vô hồn, từ từ nhắm lại.

Khương Ái Ái phía sau bên trái thất kinh nhìn Tuần Vũ nằm ở giữa đường.

"Tuần Vũ!" Tiếng hét thê lương vang vọng trong đêm, tiếng hét này là của Lạc Quyên, xe Lạc Quyên phía trước chạy tới dừng lại, Lạc Quyên mở cửa, bước thẳng xuống xe, quên mất mình không đi được nên cô chốc lát ngã xuống đất, thế là Lạc Quyên chỉ có thể lết đi, người hầu thì cũng đang đơ ra.

Lạc Quyên lết nhanh tới chỗ Tuần Vũ, sờ lên mặt dính máu của anh, cô òa khóc: "Chồng ơi... không được có chuyện gì... Mau gọi cấp cứu đi! Mau gọi đi!" Lạc Quyên hét lên với người hầu đang đơ ra.

Nước mắt cô tuôn ra, rớt rơi trên mặt anh, làm nhạt đi vết máu tươi.

Chồng ơi... anh không được có chuyện gì...