Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 56




Hề Như Quỳnh thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tiết trời càng ngày càng lạnh, tuyết cũng đã rơi, không khí mang một vẻ quạnh hiu. Vết thương của nàng cũng bắt đầu đóng vảy, có điều nàng thấy lạ chính là Hề Như Tình sau lần đó không đến tìm nàng thêm lần nào nữa, nha hoàn xấc xược kia cũng đã được thay bằng một nha hoàn an phận chỉ hầu hạ nàng rồi lặng lẽ lui xuống, nàng cười mệt mỏi, tại sao không phải ở trong lãnh cung, mà lại có cảm giác như bị cô lập xa lánh? Khang Vương từ lần đó cũng chẳng ngó ngàng tới nàng... Mộ Thừa Hoan một lần về thăm nàng rồi vội lại phải vào cung ngay, vì sợ ca ca lo lắng, nàng cũng giấu nhẹm sự việc vừa rồi.


Còn một tuần nữa là sang năm mới, khẽ đưa tay ra đón một bông tuyết lạnh, tuyết đọng rồi tuyết tan... nàng đã trải qua một kiếp sống cô độc, kiếp này cũng sẽ phải tiếp tục cô độc sao? Sự cô đơn đáng sợ càng ôm lấy nàng, làm nàng càng nhớ lại sự ấm áp ngắn ngủi từng có, thực sự chỉ là thoáng qua sao? Ta và chàng chỉ là vô duyên vô phận? Ta chỉ là vai phụ trong cuộc đời chàng và nàng ấy? Đột nhiên nàng muốn uống rượu, tìm đến rượu để quên hết tủi thân, muộn phiền, nàng muốn say để gạt bỏ sự cô đơn trước mắt, cũng để gạt đi cái lạnh buốt của mùa đông.


" A Miên..." Nàng bặm bờ môi hơi khô nẻ.


"Có nô tì."


" Lấy cho ta chút rượu."


" Đại phu nói, tiểu thư không được uống rượu."


" Đã không sao rồi, chỉ uống một chút thôi." Nàng cười nhẹ.


Dường như A Miên khẽ suy nghĩ một chút.


"Vậy để nô tì đi lấy."


" A Miên, ngươi có muốn uống với ta không?"


" Nô tì không dám."


" Vậy được, lui ra đi."


Lại chỉ còn một mình nàng. Cầm chén rượu nhỏ nhâm nhi, càng uống càng thấy cơ thể ấm lên, nàng chớp chớp mắt cười nhẹ, rượu có thể khiến lòng người đắm say... quá khứ tốt đẹp dần hiện lên, kiếp trước, kiếp này, Tiểu Đào của nàng, Điền Văn Tứ của nàng... nàng càng muốn uống, uống để chạy khỏi cảnh tương lai mịt mờ, không biết sẽ đi đến đâu, chuyện tình cảm của nàng luôn hẩm hiu tiêu điều.


Nàng nghe thấy tiếng bước chân, bước chân chậm rãi mà trầm ổn, tiếng mở cửa vang lên. Tiếng nói có chút hơi bất mãn :


" Sao nàng lại uống rượu?"


Mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi, người đó tới lấy ly rượu trên tay nàng đặt xuống. Nàng mông lung ngước mắt nhìn lên


" Điền Văn Tứ, chàng tới rồi sao?"


Người đó sững lại một chút, ánh mắt dịu lại, không trả lời câu hỏi của nàng, mà lẩm bẩm


" Thương thế còn chưa khỏi hẳn, sao lại dám uống nhiều như vậy?"


" Chàng để ta uống chút nữa đi. Ta vẫn chưa say mà..." Nàng mỉm cười, đôi mắt mùa thu sóng sánh nước, bờ má vì rượu mà hơi ửng hồng, không quốc sắc thiên hương, nhưng khiến lòng người khẽ rung động.


Người đứng trước mặt nàng khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng, rót rượu vào chén nàng vừa uống, tự mình trầm ngâm thưởng thức.


" Chàng vừa không cho ta uống, tại sao chàng lại uống?" Nàng hơi bất mãn.


" Nàng bị thương. Ta thì lành lặn." Hắn trả lời trơn tru.


" Nhưng ta sắp khỏi rồi." Nàng vươn tới muốn lấy lại chén rượu.


" Nàng say rồi." Hắn né ra khỏi bàn tay muốn cướp đồ của nàng.


" Ta chưa say mà, Điền Văn Tứ, chàng đừng có bắt nạt ta, chàng đưa đây cho ta !"  Nàng bắt đầu ngang ngược.


" Cẩn thận động vào vết thương !" Hắn sợ nàng dùng sức quá mức, động tới vết thương.


" Của nàng đây." Cuối cùng hắn cũng chịu thua, thở dài trả lại nàng chén rượu.


Nàng tiếp tục cúi mặt rót rượu vào chén, uống từng chút từng chút, mặc kệ hắn đôi lần ngăn cản, nhưng nàng không chịu nghe. Đột nhiên nàng lên tiếng, âm thanh nức nở nho nhỏ


" Điền Văn Tứ, ta thực sự rất yêu chàng..." Nước mắt của nàng yên lặng rơi xuống, giọt này là tủi thân, giọt này là nhung nhớ, giọt này là ủy khuất, giọt này là chờ đợi và giọt này là tuyệt vọng...


Hắn nâng mặt nàng lên, ngón tay ấm áp lau đi giọt nước mắt của nàng, khẽ nói


"Ta không phải Điền Văn Tứ..."


Nàng thoát ra khỏi bàn tay khiến nàng lưu luyến, hai tay vô lực buông thõng, lùi lại vài bước, lắc đầu nghẹn ngào nói nhỏ


" Phải rồi, chàng không phải là Điền Văn Tứ của ta. Chàng là Vương gia cao cao tại thượng, làm sao nhìn tới ta?"


Hắn thở dài, tiến lại gần nàng, ôm lấy con người nhỏ bé dường như đang lạc mất phương hướng vào lòng, hắn muốn xoa dịu cho nàng, nhưng chính hắn cũng cảm thấy bất lực, bởi chính hắn cũng chưa biết phải làm sao cho tốt, tình cảm này chỉ là ảo giác trong lúc hắn bị hãm hại, hay là của chính hắn hiện tại đây? Từ quãng thời gian đó, hắn không sao quên được nàng, là nhất thời? Hay là vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm?


" Ta lại muốn uống rượu." Nàng ở trong lòng hắn nói khẽ.


"Được."


Hắn không tiếng động buông nàng ra, tự mình rót một chén, hắn lần nữa nâng mặt nàng lên, áp đôi môi mỏng vào đôi môi ngọt ngào, môi kề môi, hắn cậy môi của nàng ra truyền rượu vào. Lần này, rượu mang một vị ngọt ngào mà nồng thắm, dường như vị cay kia đã bị tan hết đi qua hai làn môi quấn quýt không rời.


" Chàng vừa làm gì vậy?" Khi hai đôi môi vừa tách ra, nàng ngơ ngác mông lung hỏi. Nhưng nàng không biết rằng, ánh mắt ngơ ngác ngây thơ như vậy, càng giống như đang mời gọi nam nhân, quyến rũ hắn.


Một lần nữa đôi môi của nàng bị chiếm lấy, má ấp môi kề, không dịu dàng như lần trước, lần này là mang đậm tính chiếm hữu, lưỡi hắn quấn quýt lấy lưỡi nhỏ của nàng, trêu đùa, mời mọc khiến nàng đắm chìm không lối thoát. Hừm, hình như nàng hơi thiếu dưỡng khí rồi, nàng buồn ngủ quá, ngủ thôi...


Khang Kỳ thấy con người đang bận việc thì lăn ra ngủ này thì có phần bất lực, hắn quả thật đã bật cười bất lực, nàng đúng là ngốc nghếch, không hiểu gì là phong tình, hắn bế Hề Như Quỳnh lên đi tới bên giường, hôn phớt lên môi nàng một lần nữa, gõ đầu nàng


" Cô nương ngốc."


Hề Như Quỳnh bị quấy rầy mộng đẹp. Gạt tay hắn ra lẩm bẩm


" Để cho ta ngủ đi... Đừng làm phiền ta"


--------------------------------------
Ta đào mồ sống lại rồi đây.
Follow ta nhé