-Tại biệt thự họ Kiều...
-Kiều Linh vừa trở về nhà liền lên phòng và nằm trong đó. Cửa khóa, Kiều Linh nằm im trên giường hồi lâu rồi nhìn sang con gấu bông màu hồng bên cạnh. Một con gấu đã quá cũ chắc phải tầm vài năm. Nó là món quà mà lần đầu Kiều Linh và Bách Vân gặp nhau mà chơi thân với nhau. Kiều Linh hồi tưởng lại:....
-Vài năm về trước...
-Một cô bé và một cậu bé trông rất xinh xắn đang chơi với nhau. Từ đằng xa là một cô bé khác đang đứng một mình nhìn về phía cô bé và cậu bé kia với con mắt khao khát. Chợt một người phụ nữ nọ đi tới kéo tay cô bé nói:
-”Mày đang làm gì ở đây vậy? Mau vào trong và học tiếp đi!”
-”Nhưng con muốn chơi cùng với hai bạn ấy...” cô bé đó nói rồi ăn ngay một bạt tai với giọng quát lớn:
-”Tao cấm! Mày muốn chơi phải không? Thế thì giết con bé kia đi! Nó chính là thứ khiến mày không thể vui chơi cùng đấy! Giết nó đi! Nó đang cản chở hạnh phúc của mày đấy!”
-”Nhưng...”
-”Nào? Sợ phải không? Vậy đừng mơ tưởng nữa! Mày phải giỏi hơn nó! Mày là tiểu thư họ Kiều này! Mày phải giỏi hơn đứa con họ Bách đó. Kiều Linh mày phải đánh bại được Bách Vân mới xứng danh họ Kiều! Khi đó mày muốn chơi bao lâu cũng được, hiểu chứ?” Đứa bé im lặng rồi theo mẹ nó vào trong nhà học bài. Vài ngày sau đó Kiều LInh tới một buổi tiệc và vô tình gặp hai người mà Kiều Linh từng nhìn thấy muốn đi tới nhưng lại không dám và chỉ đứng yên một chỗ. Cô bé ở đằng xa kia thấy vậy liền chạy tới niềm nở kéo Kiều Linh lại gần để chơi chung. Kiều Linh khi ấy rất cảm động và vui vẻ lại gần chơi với cậu bé kia. Mong ước khi đó của Kiều Linh thành sự thật và cô cảm thấy rất hạnh phúc. Cô có hai người bạn mới và họ rất tốt với cô khi đó cô bé kia còn tặng Kiều Linh một con gấu màu hồng rất đẹp trước khi chia tay nhưng đúng lúc đó thì mẹ Kiều Linh nói rằng đó chính là kẻ mà khiến cô phải chịu nhiều áp bức thế này, phải kìm hãm sự tự do của bản thân. Khi đó cô nổi lên sự ghen ghét với những gì cô bé kia có và nguyện sẽ hành hạ để cho cô bé đó. Nghe theo lời của mẹ mình, Kiều Linh bắt đầu gây ra sự hiểu lầm giữa cô bé ấy và cậu bé kia bằng những chiêu trò khác nhau. Dần dần đạt được mục đích Kiều Linh đã được hưởng sự tự do ấy nhưng Kiều Linh không dừng lại và muốn được nhiều hơn những gì Kiều Linh định từ ban đầu...
-Kết thúc hồi tưởng Kiều Linh nhăn nhở cười rồi một tiếng gõ cửa mạnh phá tan không khí im lặng:
-”Kiều tiểu thư...bố mẹ cô yêu cầu cô xuống dưới nhà...” nói xong Kiều Linh tức giận ngồi dậy và mở cửa đi xuống dưới. Vẻ mặt không ưa và đang đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Kiều Linh vừa bước chân xuống thì tiếng mẹ cô ta đã sang sảng nói:
-”Sau vụ đó mày vẫn không cẩn thận được à?” Kiều Linh im lặng đi gần tới thì mẹ cô ta liền túm tóc và đẩy cô ta ngã mạnh sau đó thì đánh đập dã man cho tới khi bố cô ta xuất hiện. Thay vì nói đỡ thì cũng lao vào mà mắng chửi, đánh Kiều Linh. Kiều Linh bắt đầu khóc lóc và van xin họ tha tội trong đau đớn. Kiều Linh chỉ là một đứa con nuôi không nhận được tình yêu thương. Được đem về nuôi với tư cách là một công cụ để sai bảo và không có quyền hạn được lên tiếng trong nhà họ Kiều. Tổng quan nhìn cô ta đáng thương nhưng cô ta lại quá độc ác nên lại không được quan tâm. Muốn người ta chú ý cô ta làm mọi các thậm chí những việc đáng ghê tởm cũng chỉ mong được sự hạnh phúc và giờ cô ta có nhưng lại một lần bị mất đi vì Bách Vân cô ta nghĩ vậy, tất cả mọi thứ là do Bách Vân hết và càng ngày càng tăng thêm sự hận thù với Bách Vân sâu sắc hơn. Sau một hồi bị đánh Kiều Linh không còn chút sức lực nào nữa và nằm im dưới sàn nhà lạnh ngắt và cả người hầu cũng chẳng buồn giúp đỡ Kiều Linh. Cô ta nằm đó được một lúc thì đột nhiên cười lớn rồi lộ ra vẻ mặt yếu đuối thật sự, cô ta khóc...rồi nhếch môi cười nói:
-”Cô sẽ phải trả giá Bách Vân!”
-Ngày hôm sau tại trường học cô đột nhiên phải đi học cùng với Bách Vũ dù đã ở riêng. Lí do là bởi vì mẹ cô nghĩ rằng giữa cô và Bách Vũ có chuyện gì đó nên mới ép cả hai phải đi chung và cô hoàn toàn không đồng ý nhưng rồi cũng đành chịu mà nghe theo lời mẹ. Trong xe không khí rất ngột ngạt vì cả hai không hề nói lời nào, cô vẫn trung thành nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi Bách Vũ đôi lần nhìn sang cô với ánh mắt khó hiểu. Sau này hôm đó thì anh vẫn chưa lí giải ra được nguyên nhân và lí do tại sao Bách Vân luôn lạnh nhạt với anh thậm chí là với vài người khác nhưng cực kì thân thiết với Hy Đan hay Liên Chi theo như anh điều tra. Thậm chí đôi lần quan sát thì khi gặp anh cô luôn tỏ ra thái độ trong khi với hai người họ thì rất thân thiện có lẽ là cô cảnh giác và chỉ tin những người thân thiết? Nhưng anh cũng là người thân thiết mà, còn là người trong gia đình nữa...Suy nghĩ một hồi anh vò đầu bứt tai và vô tình cô nhìn thấy nói:
-”Nếu anh còn nhớ đến câu nói lần trước thì quên đi...chả có gì quan trọng đâu...” rồi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ...
(Hi~ Truyện của tớ lên hạng 19 thuộc thể loại lãng mạn nè! Yà hú ~~~ tớ đoán là một số bạn biết về cái này đấy! *be like* và có thể để ăn mừng vào ngày mai có khả năng tớ sẽ đăng nhiều chap ~~~ khả năng thôi nhé =)) and cũng có thể là tớ sẽ cho ra truyện mới vào tuần sau hoặc tuần này... nhớ đón đọc nha~)