“Rốt cuộc là trái tim đen tối đến mức nào mới làm ra chuyện như vậy?”
“Cũng không phải sao! Trước đây còn nói tiểu thư Từ gia rơi vào ổ phúc, ai ngờ vừa mới vào cửa đã bị tính kế!”
“Nếu để bọn họ đạt được, chẳng phải là nuôi lớn con của kẻ thù mà không hay biết?”
“Thật đáng xuống địa ngục!”
Hầu hết mọi người đều cảm thấy Bạch Như Huyên nói là thật, những tiếng chửi rủa khinh bỉ không ngừng truyền vào tai Hà mẫu, khiến bà ta cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Cuối cùng cũng bị con tiện nhân này đâm…
Nhìn thấy sự hả hê trong mắt Bạch Như Huyên, trong lòng Hà mẫu trào dâng sự không cam lòng to lớn.
Để có thể dọn dẹp sạch sẽ đống rắc rối này, bà ta không biết đã lo lắng bao nhiêu, bạc đầu bao nhiêu, vất vả mới làm sạch được mọi chuyện, cuối cùng mọi thứ đều phát triển theo hướng bà ta mong muốn, sao bà ta có thể cam lòng mọi thứ cứ như vậy bị hủy hoại, chưa kể hiện tại còn có chuôi d.a.o Tống gia này treo trên đầu, bà ta không thể, tuyệt đối không thể mất đi mối quan hệ thông gia với Từ gia!
“Đại nhân, thật sự là oan uổng…”
Hà mẫu mặt trắng bệch, như thể chịu đựng một oan ức lớn, “Ca ca và tẩu tử của ta đi sớm, ta thương hại nàng ta sống khổ dưới tay kế mẫu nên đã đưa nàng ta về phủ, ai ngờ nàng ta không những không biết ơn, còn muốn quyến rũ nhi tử ta, nhi tử ta chỉ một lòng một dạ chôn đầu vào sách vở, đâu có hiểu những chuyện này, sau đó ta đưa nàng ta trở về chỉ coi như chấm dứt, ai ngờ… Ta chỉ một lòng mong nhi tử và tức phụ sống tốt, sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
Ý của Hà mẫu trong lời nói đều là do tâm tư của Bạch Như Huyên không trong sáng, bên trong giấu giếm âm mưu, lời của bà ta sao có thể dễ dàng tin tưởng?
Hà Giác bị Hà mẫu kéo kéo tay áo, cũng nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, “Đại nhân, ta thương hại nàng ta cô đơn không nơi nương tựa lại là biểu muội, nên trước đây ở quê ta đã chăm sóc nàng ta, ta thừa nhận lúc đó còn trẻ tuổi đã từng có ý định cưới biểu muội làm thê tử, nhưng sau đó gặp Dao nhi ta mới biết đó chỉ là thương hại chứ không phải tình yêu, ai ngờ về sau biểu muội lại một mình vào kinh…”
Hà Giác bị thương nặng hơn Hà mẫu nhiều, có lẽ do bị tổn thương ở phổi nên nói chuyện khá khó khăn, chỉ trong vài câu đã thấy sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, càng tỏ ra chân thành hơn.
“Ta tự hỏi mình không nợ nàng ta điều gì, nhưng vì một chút thương hại nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà nợ Dao nhi rất nhiều, hiện giờ ta chỉ muốn sống tốt với Dao nhi để bù đắp cho những lỗi lầm trước đây, có lẽ cũng chính vì vậy mà khiến nàng ta sinh lòng ghen ghét, mới gây ra chuyện đại họa như thế, đại nhân, chúng ta thật sự là bị oan!”
Bạch Như Huyên tức giận đến nở nụ cười, “Ngươi nói láo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-53-nguyen-phoi-khong-de-choc-53.html.]
Thấy Bạch Như Huyên thở hổn hển, Hà Giác lại hiếm khi bình tĩnh lại, “Phải trái đúng sai tự có công đạo tại lòng người, ngươi vvì ích kỷ mà bôi nhọ ta và mẫu thân ta, giờ nghĩ lại ta chỉ muốn bóp c.h.ế.t bản thân năm đó đã tràn đầy thương hại với ngươi.”
Nhìn thấy Hà Giác không đổi sắc mà còn trả đũa, Bạch Như Huyên tức đến đỏ mắt, còn muốn nói thêm, thì Diêu Dao bỗng nhiên lên tiếng, “Đại nhân, ta nghe nói có những bà mụ có kinh nghiệm chỉ cần nhìn là biết nữ nhân có từng sinh con hay không, sao không mời đến xem cho Bạch thị, đến lúc đó chân tướng rốt cuộc thế nào vừa nhìn sẽ hiểu ngay.”
Mỗi bước mỗi xa
Vừa dứt lời, Hà mẫu và Hà Giác lập tức biến sắc, trong khi Bạch Như Huyên lại tràn đầy phấn khích.
Kinh triệu doãn thấy sắc mặt của mấy người thay đổi như vậy còn gì không hiểu, liền vỗ kinh đường mọc, “Hà đại nhân am hiểu pháp luật, chắc hẳn biết rằng nói bừa trên công đường thì tội càng thêm nặng, ta hỏi lại lần nữa, lời Bạch thị nói rốt cuộc là thật hay giả?”
Không thể không nói, khi bị dồn đến đường cùng, con người ta lại có thể bộc lộ tiềm năng, chưa kịp để Hà Giác lên tiếng, Hà mẫu đã phản ứng rất nhanh, “Đại nhân, Bạch thị quả thật đã từng có thai, nhưng vì từ Quảng Tây đến kinh thành phải chịu nhiều khổ cực, sức khỏe yếu, đứa trẻ sinh ra không lâu đã mất, nếu không phải vì vậy, sao nhi tử ta lại cảm thấy áy náy, lại bị nàng ta nắm giữ trong tay lừa dối suốt chín năm?”
Nói xong, bà ta còn kéo Hà Cầu đang quỳ gối ở phía sau lên trước.
“Nếu không tin, ngài có thể hỏi đứa trẻ này, theo lời Bạch thị, đứa trẻ từ khi sinh ra đã ở bên cạnh nàng ta, cho đến năm nay mới vào phủ, nếu thật sự là con của nàng ta thì không thể nào không nhận ra mẫu thân ruột của mình.”
Hà Cầu lúc này cả người hoàn toàn ngơ ngác.
Dù Bạch Như Huyên không đ.â.m d.a.o vào cậu ta, nhưng hôm qua trước khi rời đi, nàng ta đã nắm lấy cằm và nhét một miếng bánh có độc vào miệng Hà Cầu, cậu ta đã phải móc họng không biết bao lâu mới nôn ra được, giờ nhìn thấy Bạch Như Huyên lại nhớ đến cảm giác ngạt thở gần c.h.ế.t hôm qua.
Hà mẫu vẫn đang thúc giục, “Cầu nhi, cháu mau nói với đại nhân đi!”
Hà Cầu cả người cứng đờ: “Cháu, cháu…”
Nhưng khi ngẩng đầu lên, vừa khéo đối diện với ánh mắt Diêu Dao đang nhíu mày nhìn về phía mình, lập tức lại rùng mình.
Phụ thân giờ đã như vậy, trước khi đến nha môn, cậu ta đã nghe thấy đại phu nói bị thương ở phổi thì chỉ có thể dưỡng bệnh, không thể làm việc mệt nhọc, ngay cả khi không có chuyện của Tống gia, phụ thân phỏng chừng cũng không thể làm quan được, nếu lại dính vào tội này thì với Từ gia sẽ trở mặt thành thù, vậy bây giờ cậu ta phải làm sao đây? Chỉ sợ về lại Giang Nam cũng không có ngày tốt đẹp nào…
Thấy Diêu Dao có vẻ mong đợi, Hà Cầu nhanh chóng quyết định, “Không phải, bà ta không phải mẫu thân ta, phụ mẫu ta đã c.h.ế.t từ lâu!”
Hà Cầu tuổi còn nhỏ, lại có vẻ ngoài xinh xẻo, khi cậu ta nói chắc chắn như vậy, lại thu hút được sự đồng tình, thấy đám đông bắt đầu thay đổi hướng, Hà mẫu thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp tận dụng cơ hội, thì Liễu di nương vẫn quỳ bên cạnh bỗng lên tiếng, “Thật vậy sao?”