Bệ hạ không có ở kinh thành, các nha môn hiếm khi được nhàn rỗi.
Khi đến giờ xuống ca trực, Hà Giác nhanh chóng sắp xếp lại công văn và vội vàng rời khỏi nha môn, rồi tránh người đi về phía chiếc xe ngựa vải xanh đỗ cách đó không xa.
Mỗi bước mỗi xa
Bánh xe ngựa lăn lóc, không dừng lại ở Hà gia, mà một đường thẳng tiến ra khỏi thành.
Hà Giác ngồi không được thoải mái, để tránh sự chú ý, bên trong xe rất đơn giản, không bằng những chiếc xe hắn thường đi, cộng với quãng đường không gần, Hà Giác vốn quen sống trong nhung lụa giờ bị xóc nảy khiến toàn thân đau nhức, nhưng trong lòng hắn không có chút miễn cưỡng nào như khi đến Hộ Quốc Tự, khi xe dừng lại, hắn còn trịnh trọng chỉnh trang lại quần áo, rồi mới vén rèm bước xuống.
Trước mắt hiện ra một tòa biệt trang xây dựng theo kiểu dựa núi, từ bên ngoài nhìn vào không có gì đặc biệt, nhưng khi vào cổng chỉ thấy đình đài thủy tạ chằng chịt được bố trí hài hòa, từng tầng từng lớp đều tinh xảo, nối liền với những ngọn núi cao không thấy điểm dừng, thật sự mang vẻ đẹp thanh nhã, dừng tại địa giới ngoại ô kinh thành này, chủ nhân nơi này nghĩ đến không phú cũng quý.
Hà Giác được một nha hoàn đợi sẵn dẫn vào chính viện, vừa đến cửa thì nha hoàn dừng lại, chỉ mở cổng cho Hà Giác tự vào, Hà Giác rõ ràng không bất ngờ, ngựa quen đường cũ đi qua bức tường làm bình phong và bước vào nhà chính, thấy bóng dáng ngồi ở chủ vị mới dừng lại cúi đầu hành lễ.
Mà giọng nữ dễ nghe gần như vang lên cùng lúc Hà Giác hành lễ, “Đã nói bao nhiêu lần rồi, giữa chúng ta không cần phải đa lễ như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-40-nguyen-phoi-khong-de-choc-40.html.]
Người ngồi ở chủ vị là một nữ nhân dung mạo xinh đẹp mặc trang phục lộng lẫy.
Nữ nhân búi tóc theo kiểu phụ nhân, nhìn kỹ có thể thấy bụng hơi nhô lên, rõ ràng là đang mang thai, ánh mắt nhìn Hà Giác rất dịu dàng và mang theo chút vui mừng khó nói. Tuy nhiên, Hà Giác cũng ánh mắt dịu dàng, nhưng không dám có chút nào vợt phép tắc, lý do không gì khác, quý nhân trước mặt hắn là tiểu thư Tống gia, nhưng đồng thời cũng là Nhị hoàng tử phi.
Giống như Bạch Như Huyên đã nghĩ, Hà Giác hoàn toàn không có phương pháp nào khác, nói là ra ngoài tìm cách chỉ là muốn thoát khỏi bầu không khí nặng nề ở nhà và ánh mắt thất vọng của phụ mẫu cùng muội muội, nhưng ai ngờ hôm đó vừa đến trà lâu đã bị Tống Yên Nhiên mời vào, trong cuộc trò chuyện toàn là sự coi trọng và thương tiếc dành cho hắn, chỉ cần vài câu đã đồng ý giúp hắn phục chức.
Ban đầu Hà Giác còn có chút do dự, dù hắn tự tin nhưng cũng không nghĩ rằng đường đường là Hoàng tử phi lại coi trọng mình, nhưng Tống Yên Nhiên thẳng thắn nói rằng năm xưa khi hắn thi đỗ tam giáp thì nàng ta đã sớm để tâm đến hắn, chỉ là hôn sự của nàng ta đã định rồi nên không thể tự quyết, những năm qua thấy hắn và phu thê ân ái sống hạnh phúc vốn dĩ cũng thôi, hiện giờ thấy hắn gặp khó khăn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, coi như là hoàn thành một mảnh tâm ý của mình năm xưa.
Rồi sau đó, quả thật không quá ba ngày Hà Giác đã nhận được văn bản phục chức.
Hà Giác vốn là người thương hoa tiếc ngọc, nếu không thì cũng không đến nỗi thương xót Bạch Như Huyên mồ côi phụ mẫu phải sống nhờ Hà gia, thấy Tống Yên Nhiên trong lời nói vô tình bộc lộ sự cô đơn và tình cảm kiềm chế dành cho mình, tự nhiên khiến hắn cảm động, thậm chí vì thân phận cao quý của nàng ta, mà dấy lên sự thỏa mãn lớn lao trên lòng tự trọng mà Bạch Như Huyên không thể mang lại được cho hắn.
Vì vậy, khi Tống Yên Nhiên nói rằng Nhị hoàng tử không có mặt ở kinh thành, nàng ta một mình ăn cơm cũng không thấy ngon miệng, Hà Giác do dự một chút rồi đồng ý mỗi ngày đến biệt trang này ăn cơm cùng nàng ta.
Tống Yên Nhiên nhìn Hà Giác với vẻ mặt khó xử không muốn từ bỏ lễ nghĩa, nhẹ nhàng trách, “Ngươi đó, lúc nào cũng như vậy.”