Hà Cầu cúi đầu, tránh ánh mắt của Bạch Như Huyên, “Con vừa mới đến Hà Hương viện.”
Thấy ánh mắt Bạch Như Huyên xẹt qua vẻ mong đợi, Hà Cầu càng thêm khó chịu, “Bà ta hứa qua mấy ngày nữa sẽ gửi con đến Thư viện Bạch Lộc.”
Thư viện Bạch Lộc?
Mỗi bước mỗi xa
Bạch Như Huyên đầu tiên là vui mừng, nhưng ngay lập tức lại sinh ra cảnh giác.
Vui mừng vì Từ Ngọc Dao đúng như nàng ta mong đợi, một lòng muốn hỗ trợ nhi tử, cảnh giác vì Cầu nhi đi Thư viện Bạch Lộc, lâu dần mẫu tử sẽ cách xa, chắc chắn tình cảm sẽ phai nhạt. Đến lúc đó, không chỉ nàng ta không thể dùng đứa nhỏ để nói chuyện trước mặt Hà mẫu, mà người khôn ngoan như Hà mẫu có thể sẽ nảy sinh ý nghĩ muốn bỏ mẫu lưu tử.
Nàng ta tuyệt đối không thể để mình rơi vào tình trạng như vậy…
Bạch Như Huyên định nói rằng không thể đi Thư viện Bạch Lộc, nhưng lại biết Thư viện Bạch Lộc có ý nghĩa gì đối với người đọc sách, vì vậy đầu tiên nàng ta giả vờ bày ra bộ dáng hân hoan, rồi lại làm ra vẻ sầu lo nói: “Con có thể đi Thư viện Bạch Lộc, đó thật sự là chuyện tốt rất lớn, nhưng phụ thân cùng cô cô của con giờ đang trong tình huống này, con lại có được chuyện tốt như vậy…”
Hà Cầu thu vẻ biến hóa thoáng qua trong biểu cảm của Bạch Như Huyên hết vào đáy mắt.
Người ta nói phụ mẫu thế nào thì sẽ nuôi được con cái thế ấy, Hà Cầu có thể nói hoàn toàn thừa hưởng sự lạnh lùng bạc bẽo của Hà gia cùng với sự tính toán của Bạch Như Huyên, thậm chí trò giỏi hơn thầy, trong mắt cậu ta, cả Hà gia cũng không hữu dụng bằng Diêu Dao, cậu ta làm sao có thể vì cảm xúc của bọn họ mà từ bỏ cơ hội lớn này?
Nói thẳng ra lại càng không dễ nghe, có Từ gia bảo vệ, bọn họ dù có không thoải mái cũng chẳng làm gì được cậu ta.
Còn mẫu thân cậu ta, sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra rằng dựa vào bọn họ còn không bằng dựa vào cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-37-nguyen-phoi-khong-de-choc-37.html.]
Hiểu rõ con cái không ai bằng mẫu thân, Bạch Như Huyên nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của cậu ta, liền chuyển hướng nói: “Bọn họ nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là nếu con không quan tâm đến bọn họ, Từ Ngọc Dao sẽ nghĩ gì về con?”
Thấy Hà Cầu ngẩn ra, Bạch Như Huyên biết lời này có tác dụng, vội vàng nói tiếp: “Con mang danh con thừa tự, Từ Ngọc Dao không sợ điều khác, nhưng sợ nhất là nuôi mà không thân chẳng quen, thấy con đối xử với tổ mẫu phụ thân như vậy, có thể sẽ nghĩ con là người trời sinh lạnh lùng bạc bẽo, từ đó sinh ra lo lắng, khiến chuyện tốt thành chuyện xấu?”
Hà Cầu dù sao cũng mới có sáu tuổi, dù thông minh đến đâu cũng chưa phải là đối thủ của Bạch Như Huyên, chỉ trong chốc lát đã khiến cậu ta do dự. Cậu ta không quan tâm đến suy nghĩ của Hà mẫu hay Hà Giác, thậm chí có thể ủy khuất Bạch Như Huyên, nhưng hiện giờ lại không dám để Diêu Dao có bất kỳ sự không hài lòng nào. Nghĩ đi nghĩ lại, mẫu thân cậu ta dù có ý kiến riêng cũng không đến nỗi hại mình, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Nhưng lần này, Diêu Dao hoàn toàn không có ý định phối hợp với cậu ta.
Khi cậu ta ân cần ấp úng nhắc đến Hà Giác trong suốt vài ngày, chỉ thấy Diêu Dao quét đi vẻ hiền từ trước đó, sắc mặt lạnh lùng ngay lập tức, “Ngươi biết rõ hắn đối xử với ta thế nào, lại còn cầu tình cho hắn, có từng nghĩ đến cảm xúc của ta hay không?”
Lần này, sự vô thố của Hà Cầu cuối cùng không phải là giả vờ, “Mẫu thân, con…” Gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ cấp bách.
Diêu Dao lại không cho cậu ta cơ hội giải thích, “Cũng phải, dù sao ngươi cũng mang họ Hà, tự nhiên phải một lòng với phụ thân ngươi.”
Ánh mắt thất vọng rõ ràng của Diêu Dao khiến Hà Cầu hoảng loạn, cậu ta mở miệng định nói rằng làm nhi tử không có lý do để nhìn phụ thân chịu khổ mà chỉ biết đến mình, nhưng thấy Diêu Dao trực tiếp phất phất tay, bảo Mộ Lan đưa cậu ta ra ngoài.
Lần trước sau khi bị đuổi ra khỏi Hà Hương viện, chỉ một đêm mà mọi thứ đã thay đổi đến long trời lở đất, khó khăn lắm những cố gắng lâu như vậy lại trở về điểm xuất phát, nhìn cánh cửa viện bị Mộ Lan đóng lại, Hà Cầu hối hận vô cùng, mà sự hối hận này nhanh chóng chuyển thành oán giận và bất mãn với Bạch Như Huyên.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Diêu Dao gần như đã thấy trước màn kịch mẫu tử trở mặt sắp diễn ra.
Tình hình hiện tại không giống như tình tiết ban đầu, Hà Giác công thành danh toại Hà Cầu cũng đỗ thám hoa, không tồn tại bất kỳ mâu thuẫn lợi ích nào, tự nhiên là một gia đình ba người yêu thương nhau. Nhưng giờ đây, một người bị tạm thời bị cách chức, một người trở thành tiện thiếp, một người mới sáu tuổi, mỗi người đều có tâm tư riêng, mỗi người đều có mong muốn khác nhau, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể tự nảy sinh mâu thuẫn.
Quả nhiên, chờ khi gặp lại Bạch Như Huyên, Hà Cầu không thể kiềm chế được nữa mà bùng nổ, “Mẫu thân, người có nhất định phải hủy hoại con thì mới vui hay không?!”