Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 64: "Giúp em nhé anh trai?"




Trần Cảnh lập tức xấu hổ khi những tâm tư mà anh không hiểu rõ lại bị người khác nói toẹt ra.

Anh cúi đầu gỡ đôi tay nhỏ của cô khỏi mình, hơi dùng sức đã khiến cô khóc.

Hai người giằng co với nhau.

Anh giận cô lừa mình, càng hận bản thân mình không hề có điểm giới hạn với cô. Chuyện lớn như thế, anh còn chưa dạy dỗ cô một trận, đến nóng giận cũng chưa kịp xả, vậy mà còn bị cô uy hiếp, đây là cái đáng giận nhất.

“Nói mau lên, rốt cuộc anh có đồng ý hay không! Anh mà không đồng ý thì khỏi đi đâu hết!"

Trần Cảnh chỉ cho là cô thấy thú vị nên mới làm thế, suy cho cùng đường đường là đại tiểu thư nhà họ Kỷ, cô muốn tìm một kẻ thay mình làm việc là một chuyện dễ như ăn cháo, sao phải cần đến anh chứ?

Sắc mặt anh rất đen.

“Trần… Kỷ, Kỷ Đại Ninh!”

“Hả ~” Đại Ninh ngọt ngào đáp lại, gương mặt nhỏ nhắn cọ nhẹ trên lưng anh: "Trần Cảnh, giúp người ta đi mà anh trai."

1

Cô rất xấu xa, cố ý cọ trên miệng vết thương của Trần Cảnh, Trần Cảnh hít một hơi, gân xanh trên trán giật giật. Còn gọi bằng anh trai nữa ư! Thì ra khi cô không diễn kịch tiếp, lại có thể không biết xấu hổ bậc này!

“Chỉ, chỉ chuyện này thôi!"

Đại Ninh vui vẻ ra mặt: “Được được, anh nhớ kỹ đó."

Bấy giờ cô mới buông anh ra, gọi người đến: "Cốc Tử, cô đưa dù cho anh ấy đi."

Khâu Cốc Nam không biết từ chỗ nào chui ra, vâng lời cầm dù đưa cho Trần Cảnh, Trần Cảnh không nhận, cứ vậy bước vào màn mưa, anh chưa từng quay đầu lại nhìn Đại Ninh lần nào.

Bóng lưng chàng trai thẳng tắp trong màn mưa, Đại Ninh cong môi cười tươi.

Anh ta mà ngoảnh đầu lại đoán là không có tôn nghiêm luôn nhỉ.

Thế nên mới bảo nếu thích ai đó lần đầu trong đời, nhất định không thể thích một cô nàng xấu xa.

Đại Ninh vươn tay hứng nước mưa, hạt mưa rơi trong lòng bàn tay cô mang lại cảm giác lành lạnh, cô thấy rất thoải mái, vô cùng thích ý.

Đối với chuyện Kỷ Điềm, cô không ngại tìm chứng cứ hoặc cứ giả tạo chứng cứ luôn cho xong. Trước khi Trần Cảnh trở thành "Ngôn Cảnh", nếu anh thật sự ra tay thì không chỉ có thể hủy hoại Kỷ Điềm mà anh còn đi bóc lịch cũng nên.

1

Cũng không biết phải vào tình cảnh thế nào anh trai mới bằng lòng vào tù đây?

“Buồn ngủ quá đi mất, biết trước thế đã hôn anh ta một cái rồi mới thả đi."

1

Thanh Đoàn cười ngất.

Đại Ninh vừa nghĩ xong đã nhanh tay chuẩn bị. Cô không thể không thừa nhận rằng Kỷ Điềm là một kẻ rất tài giỏi, cô không tìm thấy bất kỳ một chứng cứ nào chỉ rõ là cô ta làm, cô đành phải làm giả một đoạn ghi âm rồi đến lúc đó đưa Trần Cảnh.

Cô không thể trực tiếp đối phó Kỷ Điềm, kiếp trước chính vì cô đối phó trực tiếp với nữ chính mà đưa Kỷ Điềm một bước lên mây, ngược lại khiến Kỷ Điềm trở thành nạn nhân bị hại đáng thương yếu đuối, người xung quanh cô đều đồng cảm với cô ta! Giờ đây chỉ đành đi con đường lắt léo hơn chút.

May mà cũng có tin tốt, Kỷ Điềm muốn gửi tin cho Triệu Tự đã bị chặn lại, cô vẫn có thể sống buông thả như trước.

Cô đã từng nói không muốn Triệu Tự đến Bắc Kinh, nếu không có tình huống đặc biệt gì, có lẽ anh ta sẽ không đến.

Đoạn ghi âm vừa làm giả xong thì Lệ Hỗ tìm đến cửa.

Đáy mắt thiếu niên tối tăm, phức tạp đánh giá cô: “Đại tiểu thư nhà họ Kỷ?”

Đại Ninh nghiêng đầu: “Chào cậu."

Môi Lệ Hỗ mấp máy, sau một lúc lâu cười nói: “Em có tin rằng tôi thật lòng thích em không?" 

Đại Ninh cong môi, bước đến gần hắn, cô thấy rõ hầu kết Lệ Hỗ lên xuống, hô hấp tạm ngừng một giây.

Đại Ninh nhàm chán buông hắn ra.

“Giờ tin rồi.” Giọng cô lười biếng, không chút lưu tình chỉ thẳng: “Nhưng đáng tiếc làm sao, tôi không thích loại người như cậu, ai mà xui xẻo ở bên cậu chắc chắn sẽ trải qua cốt truyện bị giam cầm và tra tấn, cuối cùng cậu sẽ quỳ xuống cầu xin sự tha thứ." 

Lệ Hỗ khẽ cười một tiếng, liếm liếm môi: “Không đâu.”

Đại Ninh đúng lý hợp tình nói: “Truyện ngược đều viết thế mà, thằng nhóc biế.n thái như cậu chắc chắn sẽ làm những chuyện đó." Thanh Đoàn vội vàng gật đầu hùa theo, đúng đúng, nó và Đại Ninh đã đọc qua nhiều truyện viết thế đấy.

“Một đám ngốc còn không ném tên này ra ngoài cho tôi!" Đại Ninh vẫy tay, một lát sau, Lệ Hỗ quả thật bị người của cô ném ra ngoài.

Hắn từ từ sửa sang lại quần áo, quả nhiên không còn diễn dáng vẻ thâm tình, chân thành, bá đạo nữa, nói với vào trong.

“Tháng sau tôi sẽ tham gia thi đấu ở Bắc Kinh, đến lúc đó lại gặp."

Mí mắt Đại Ninh cũng chưa nâng, cô chợt nhớ đến cô nàng Chương Hữu Anh ngốc nghếch đó, lắc đầu thở dài.

“Thích ai không tốt*, đồ ngốc.”

* Chắc là thích ai không tốt lại đi thích LH.

**

Tháng sáu, cách hàng ngàn dặm ngoài Ổ Đông là màu đỏ của hoa bóng nước đang độ nở rộ.

Một cậu thiếu niên dáng dấp gầy gò đang đứng trên thuyền qua đây, trông cậu ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ điển trai, cậu vừa lên bờ đã có một người đàn ông mặt đen vui vẻ chào đón.

“Nhị thiếu gia đã về từ kỳ nghỉ rồi sao.”

Thiếu niên cười sảng khoái: “Lão Bát, em gái em đâu?”

Người đàn ông mặt đen được gọi là “Lão Bát” cất tiếng: “Hai ngày trước tiểu thư phát sốt nên không đi học được, A Thập và Trương Mạn Mạn đều kề bên chăm sóc, tiểu thư biết cậu về cứ muốn đến đón nhưng Triệu Gia không cho.”

Nghe thấy hai chữ “Triệu Gia”, thiếu niên do dự hỏi: “Anh em… dạo này tâm trạng tốt không?"

“Vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt như thường lệ, cậu về rồi nhớ nói nhiều lời ngon ngọt để làm cậu ấy vui vẻ nhé."

Cậu thiếu niên này đúng là Triệu Bình mười lăm tuổi, ba năm trước cậu còn là cậu bé vừa đen vừa suy dinh dưỡng, giờ đã trưởng thành nên trông cũng cao ráo hơn trước, thoạt nhìn rất tuấn tú.

Vẻ mặt Triệu Bình đau khổ, lần này cậu về đây nào phải muốn nói lời ngon ngọt gì, không kí.ch thích anh mình đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Triệu Bình thành công lọt vào vòng chung kết của giải đấu toán học cấp quốc gia, nhưng muốn tham gia trận chung kết thì phải đi Bắc Kinh.

Đã nhiều năm trôi qua, cả Ổ Đông cũng biết nơi đó là tâm bệnh trong lòng anh.

Đá quý của Ổ Đông nổi tiếng khắp thế giới, lợi nhuận mà chúng mang tới lên đến hàng trăm triệu tệ, rõ ràng Bắc Kinh là nơi phồn hoa nhất, thích hợp cho việc phát triển mỏ châu báu và các ngành kinh doanh khác, nhưng anh cả lại chưa từng nghĩ tới việc đặt chân đến nơi đó.

Người nọ đã chết ba năm, không ai dám nói một lời về quá khứ trước mặt anh.

Dù sao ba năm trước Triệu Tự suýt phát điên, cả tháng anh không nói lời nào, hai mắt trống rỗng, nếu không vì bệnh tình cha nguy kịch đến nơi, chỉ sợ anh vẫn luôn đắm chìm mãi trong trận tuyết lớn vào mùa đông ấy.

Thời tiết Ổ Đông hai năm qua rất đẹp, quanh năm như mùa xuân, không bao giờ có tuyết rơi, Triệu Tự luôn sống ở đây, hòn đảo này được mở mang khá tốt, trường học được thành lập, giao thông đường thủy phát triển và nó vẫn trên đà phát triển mạnh.

Triệu An An đang đi học ở đây.

Triệu Bình vừa đi vừa nói thầm, trong lòng sầu muốn chết, anh cả nắng mưa bất thường, cậu không dám mở miệng nói chuyện muốn đến Bắc Kinh đâu.

Trước đây Triệu Bình cũng không muốn đi, nhưng mà...

Mối tình đầu của Triệu Bình là một cô bạn học cùng lớp, cả nhà cô gái đều chuyển đến Bắc Kinh, cậu đã đồng ý sẽ đến thăm cô ấy.

Nếu lấy chuyện thêm điểm trong kỳ thi đại học cũng không thể khiến anh cả đồng ý đến Bắc Kinh, vậy thì đời này cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện đi tìm cô ấy.

Triệu Bình cũng xem như là một thằng đàn ông, sao cậu có thể thất hứa?

Cậu ngoài mặt bình tĩnh, chứ trong lòng chất đầy hoảng hốt.

Bước vào căn biệt thự nhỏ trên đảo, một cô bé vui mừng chạy ra ôm chầm lấy cậu.

“Anh hai!”

“Ừm!” Khuôn mặt Triệu Bình hớn hở, bế em gái lên: “Đã lâu không gặp, An An có nhớ anh hai không nào?"

Triệu An An chín tuổi làn da trắng nõn, cô bé được chăm sóc rất tốt, không hề nhìn ra dáng vẻ ốm nhom của hồi còn bé. Cô bé vẫn dễ ngượng ngùng như ngày nào, gương mặt đỏ lên, gật đầu khẳng định: "Em rất nhớ anh hai." 

“Anh cả đâu em?”

“Trên lầu đấy anh.”

Triệu Bình ho nhẹ một tiếng: “An An, anh hai xin em việc này, nếu xíu trong lúc ăn cơm, anh hai nói chuyện với anh cả mà có chọc anh ấy giận thì em nhớ xin tha hộ anh nhé."

Triệu An An rất tò mò: "Anh định nói gì mà chọc anh cả nổi giận thế?"

Theo cô bé thấy thì mấy năm qua cảm xúc của anh cả rất ít dao động, anh ấy chưa từng cười hay tức giận. Trong ký ức của Triệu An An, lần anh cả mất bình tĩnh cũng đã là chuyện hai năm trước, lúc đó cô trợ lý nhắc "người vợ đã chết" của anh cả, còn có ý quyến rũ anh.

Sắc mặt lần đó của anh cả dọa đến cả Triệu An An, sau đó họ không còn nhìn thấy cô trợ lý kia nữa.

Trong lòng Triệu Bình cũng sợ thật nhưng cậu đã không gặp người trong lòng một tháng rồi. Triệu Bình ôm tâm thái may mắn nhận thêm điểm thi đại học, đây là lý do chính đáng nhất bây giờ.

Triệu Bình đi lên phòng ở lầu một để thăm mẹ mình, cha cậu đã qua đời một năm trước, sức khỏe bà đang dần được cải thiện, có điều bà vẫn không thể xuống giường như cũ, chân không có cảm giác.

Nhiều chuyên gia đã khám nhưng sức khỏe và bệnh tật là thứ dù cho là tiền tài hay quyền thế cũng không thể kiểm soát được.

Triệu Tự đang làm việc trên lầu, Triệu Bình đương nhiên không quấy rầy anh, đến buổi cơm chiều, Triệu Tự mới xuống lầu.

Triệu Bình ngước mắt, lặng lẽ đánh giá anh mình.

Ba năm nay người thay đổi nhiều nhất chính là anh trai.

Người đàn ông mặc thường phục, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo. Con ngươi của anh cực kỳ đen, dù không nói gì thì lúc anh bước xuống lầu, những người giúp việc ấy đều răm rắp cúi đầu.

Triệu Bình phải tốn rất lâu mới tìm thấy cụm từ để miêu tả anh mình, đó là không hề có hơi người.

Anh trông không giống người sống, anh lạnh lùng thờ ơ, rõ là nhìn anh rất đỗi bình thường lại dường như đã đánh mất hết những cảm xúc bên ngoài.

Nghĩ hôm nay phải nhổ râu trên miệng cọp, trong lòng cậu lo sợ bất an, nhìn sang mẹ lại nhìn qua em gái, trái tim Triệu Bình vẫn đập nhanh.

Dùng bữa đến một nửa, nhớ đến ánh mắt chờ mong của cô gái, Triệu Bình cắn răng, thấy chết không sờn nói.

“Anh ơi, em muốn tham gia vòng chung kết của giải đấu toán học!"

Vốn cậu cho rằng mình nói rất to, thực tế lúc mở mồm lại không lớn hơn tiếng muỗi vo ve là bao. 

Người đàn ông đang uống rượu vang đỏ ngước mắt nhìn sang.

Triệu Bình run lên, nhắm mắt lại nói: “Trận chung kết ở, ở Bắc Kinh.”

Bầu không khi yên lặng trong chớp mắt, ngay cả mẹ Triệu tay đang cầm đũa cũng ngưng lại. Triệu An An kinh ngạc nhìn anh hai, lại lo lắng nhìn về phía anh cả, trong lòng vừa hồi hộp vừa bất an.

Triệu Tự nhìn Triệu Bình một cách lạnh lùng: “Lặp lại lần nữa.”

Mặt Triệu Bình đỏ gay, tựa như cầu xin nói: “Cho em đi đi anh, việc đó rất quan trọng với em."

Triệu Tự đặt ly rượu xuống vang lên một tiếng cạch.

“A Thập.” Giọng điệu anh hòa nhã, lộ ra ý châm chọc: “Triệu Bình học đến ngu người rồi, anh đưa em ấy về phòng để tỉnh táo lại đi.”

Triệu Bình chợt phản ứng lại, ý anh là muốn cấm túc cậu, thậm chí còn có ý không cho cậu học lên nữa.

Cậu không thể tin nhìn anh mình, môi mẹ Triệu run run: "Tự à..."

Triệu An An nắm chặt nĩa, cô bé cũng nhỏ giọng xin giúp anh hai: “Anh hai không phải cố ý đâu anh.”

"A Thập, còn không mau vào."

A Thập vội vàng vào trong, hắn thầm nghĩ nhị thiếu gia đúng là gan lớn, vậy mà dám nhắc đến nơi đó!

Hết lần này đến lần khác Triệu Bình lại đang tuổi dậy thì, cậu thấy anh trai đối xử với mình như thế cũng bất chấp sợ hãi, giận dữ đứng dậy: “Bọn họ nói không sai mà, anh thật sự điên rồi. Sự thật đã rành rành ra đó, vậy mà ba năm qua anh vẫn không thể chấp nhận, năm ấy không phải chúng ta đều thấy cô ấy..."

Triệu Bình cắn răng, cuối cùng vẫn không thốt ra lời: "Anh luôn lừa mình dối người thì có ý nghĩa gì chứ, anh càng nghĩ chỉ càng không thể sống..."

Chưa kịp dứt lời, Triệu Bình đã ăn ngay một cái tát trên má.

Âm thanh trong trẻo vang lên, tất cả mọi người đều ngơ ra.

Hai má Triệu Bình gần như sưng lên, đôi mắt đỏ bừng, không chịu nhận thua mà chống lại con ngươi đen kịt ánh lên nét tức giận của anh mình, cậu cắn răng, không đợi A Thập kéo ra cứ thế chạy lên lầu một mình.

Triệu An An vùi khuôn mặt mình vào cánh tay, cô bé cắn môi để mình không khóc.

Cô bé rất đau khổ, rất ghét anh hai. Đại tiểu thư không chỉ là miệng vết thương của anh cả mà còn là của cô bé.

Mọi người câm như hến, bình thường Triệu Bình và Triệu An An về nhà là lúc bầu không khí thoải mái nhất, ai ngờ lần này lại có chuyện.

Triệu Tự ngồi xuống, lúc lâu sau anh mới cất giọng nhàn nhạt: “Mọi người dùng bữa đi.”

Triệu Bình không ngờ mình bị nhốt đến tận mười ngày, bây giờ đã đến cuối tháng sáu.

Trong khoảng thời gian này, anh cả thật sự không có ý thả cậu ra, hai ngày đầu cậu còn không thể ăn cơm, may mà có mẹ nhờ người đưa đồ ăn đến.

Trong lòng Triệu Bình lạnh lẽo, cậu biết anh mình không thể đi khỏi quá khứ đó, chỉ là anh điên rồ như tên bệnh tâm thần thế này khiến cậu rất áp lực.

Cậu là em trai của Triệu Tự, nhưng một khi nhắc đến việc người đó đã mất, anh cũng không tha cho!

Triệu Bình không thể đến trường, người trong lòng lo lắng gửi tin nhắn cho cậu, cậu chỉ có thể nhắn: "Tớ không sao." 

Vài ngày sau, Triệu Bình đã có chút hối hận. Năm đó anh mình tuyệt vọng như thế, thân là em trai càng không nên chạm vào điểm giới hạn của anh.

Triệu An An vào trong thăm cậu, Triệu Bình như chú cún nhỏ ủ rũ cụp đuôi, ôm lấy em gái, thấp giọng xin lỗi.

"An An, xin lỗi em, anh không nên nói thế. Anh biết em và anh cả... Xin lỗi em rất nhiều, là do anh ích kỷ, anh hai sai rồi."

Hốc mắt Triệu An An đỏ bừng, cô bé như người lớn vỗ vỗ bả vai an ủi Triệu Bình.

“Đợi anh ấy không giận nữa sẽ thả anh ra ngoài ngay thôi, mẹ rất đau lòng, sau này anh đừng vậy nữa nhé anh hai."

“Ừm, anh hai không đến Bắc Kinh nữa." 

A Thập cầm một chồng tài liệu nhét vào trong lòng Trương Mạn Mạn: “Bụng tôi đau quá, cô đưa tài liệu cho Triệu Gia hộ tôi nha."

Trương Mạn Mạn không biết có chuyện gì nhưng cô cũng hơi thấp thỏm, cắn răng cầm tài liệu bước vào.

Một lát sau sắc mặt cô khó coi đi ra.

Lão Bát lắc đầu: “Thằng khốn A Thập này cũng thật là, vậy mà để người đẹp đi vào ăn mắng.”

"Lão Bát, sao thế?"

Lão Bát sờ sờ mũi, mơ hồ không rõ nói: “Nay tâm trạng Triệu Gia không được tốt, đợi một thời gian là tốt lại ngay, chúng ta nên làm nhiều nói ít thôi."

Trương Mạn Mạn là một cô gái tốt nghiệp đại học hàng đầu với năng lực chuyên môn rất cao, cô đương nhiên hiểu ánh mắt người khác, gật đầu.

*

Khi Triệu Tự về nhà vào ban đêm, vừa liếc mắt đã thấy một người phụ nữ gầy gò tuổi trung niên ngay cửa.

Mẹ Triệu đỡ khung cửa, trong mắt chứa lệ, lo lắng nhìn anh.

Bước chân Triệu Tự dừng lại, đi đến đây: "Sao mẹ còn ở ngoài?"

“Tự à, con tha thứ cho em trai mình đi, đừng nhốt nó nữa, mẹ biết trong lòng con khó chịu, mẹ cũng khó chịu khi thấy bọn con như thế." Mẹ Trần không thể nhịn nữa, dẫu cho giờ đây hoàn cảnh gia đình có thay đổi ra sao, bà vẫn là người phụ nữ nhát gan, yếu đuối, nhạy cảm ở thôn Hạnh Hoa năm nào.

Bà còn chưa đến năm mươi mà tóc đã bạc hơn nửa.

Đôi mắt đen láy của Triệu Tự nhìn mẹ mình lúc lâu, nhìn lâu đến nỗi bà rơi nước mắt. 

“Mẹ xin con, coi như người mẹ già này xin con đừng thế nữa. Con nhìn cho rõ hiện thực rồi sống tốt được không con? Tự à, mẹ cầu xin con đấy."

Ngón tay Triệu Tự run rẩy, giấc mộng này quả là anh đã chìm vào quá sâu, cũng đến lúc nên tỉnh dậy.

Lát sau anh đẩy xe lăn cho bà.

“Để con đưa mẹ về." Gió đêm thổi bay đi giọng của anh, một lúc lâu sau mẹ Triệu mới nghe rõ lời anh nói: "Con đồng ý với mẹ." 

Bà đột nhiên che miệng.

Triệu Bình bị nhốt mười một ngày cuối cùng cũng được thả.

“Em xin lỗi anh.” Cậu ngập ngừng nói: “Em sẽ không đi nữa.”

+

“Đi thôi.” Triệu Tự nói bình tĩnh: “Anh cũng đi.”