Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 123: Ngoại truyện cuối cùng: Thiếu nữ dưới chiều hoàng hôn




Edit + beta: Văn Văn.

Hạt lúa ngoài đồng vẫn chưa thu hoạch xong, lúc Triệu Tự đang làm việc, một bóng người duyên dáng từ xa bước đến.

Anh đứng thẳng người, vô thức nhìn qua, sau khi thấy rõ người đến thì ý cười trong mắt anh biến mất, lại khom lưng làm việc.

Nhưng người đến không nhận ra cảm xúc của anh.

Một năm này, Kỷ Điềm còn tên là Đỗ Điềm, cô ta đi đến dịu dàng nói: "Anh Triệu Tự, em có làm bánh rau củ chiên, mẹ bảo em chia cho hàng xóm một ít, anh có muốn nếm thử không?"

Ánh mắt Triệu Tự lạnh nhạt: "Không."

Đỗ Điềm sửng sốt một lúc rồi nói: "Vậy anh uống chút nước đi."

Triệu Tự đương nhiên cũng không nhận nước của cô ta.

Lòng anh không bị phân tâm nên xem người này như không hề tồn tại. Đỗ Điềm trên bờ thì sốt ruột, không biết xấu hổ muốn bắt chuyện với anh.

Nếu trước đây còn không hiểu rõ thì giờ Triệu Tự còn gì mà không hiểu nữa, cá là Đỗ Điềm nhìn trúng "vận khí" của anh, trong lòng anh cảm thấy hoang đường và chán ghét, ngay cả ngước mắt nhìn cô ta một cái cũng lười làm.

Trên con đường nhỏ, thiếu nữ tung tăng chạy đến, chiếc váy cô mặc giống như một đóa hoa tử la lan nở rộ, mái tóc được tô điểm bằng những dải ruy băng cùng màu.

Triệu Tự ngẩng đầu, thầm nghĩ người này cũng nhìn trúng vận khí của mình đây mà.

Thế nhưng khi đối mặt với đại tiểu thư trắng trẻo, mềm mại, không có ý tốt ấy thì lòng anh chỉ còn thấy buồn cười và bất đắc dĩ.

"Em đến đây làm gì?"

Ngoài trời nóng như thế, lát nữa cô ấy lại ầm ĩ nữa cho mà xem.

"Tôi đến xem gặt lúa." Cô cho rằng anh không chào đón mình, thế là chỉ vào Đỗ Điềm: "Cô ta có thể đến, sao tôi lại không thể."

Triệu Tự thở dài một tiếng: "Vậy em đứng xa ra chút, ở đây nắng lắm."

Cô đã quen dùng tâm tư kẻ xấu để suy đoán anh, anh nói như vậy, Đại Ninh còn cho rằng Triệu Tự muốn ở gần thân thiết Đỗ Điềm, xua đuổi mình đi.

Đại tiểu thư đá cái giỏ tre trên bờ của anh, đặc biệt thích làm trái lại lời anh: "Tôi cứ muốn ở đây đó."

Triệu Tự: "..." Thật đúng là chúa gây sự.

Anh nghe thấy cô nhóc chuyên gây sự đi khiêu khích Đỗ Điềm.

"Này, năm nay cô bao nhiêu tuổi?"

Đỗ Điềm đáp: "Mười bảy."

"Ồ, cô còn nhỏ thế à, đúng là không nhìn ra đấy, tôi còn tưởng cô hai lăm cơ."

Mặt Đỗ Điềm đen thui, uất ức nhìn về phía Triệu Tự.

Triệu Tự ngẩng đầu liếc mắt nhìn đại tiểu thư một cái, cô gái đang nhìn con chuồn chuồn nhỏ bay lượn trên cánh đồng. Triệu Tự làm như không thấy ánh mắt của Đỗ Điềm càng làm trong lòng cô ta khó chịu.

Mặt trời đã lên cao, đại tiểu thư kiên trì một lát đã không chịu được. Triệu Tự cắt mấy luống lúa to, đã cách bờ một khoảng.

Đại Ninh đứng trên bờ ruộng nói với Triệu Tự: "Này, anh qua đây một tí."

Triệu Tự quay đầu lại.

"Anh mau qua đây đi!"

Anh thở dài trong lòng, đi đến: "Sao vậy?"

Đỗ Điềm cũng cảnh giác nhìn qua.

"Trời nóng quá, tôi khó chịu." Cô níu chặt cổ áo sạch sẽ của thiếu niên lắc qua lại: "Anh mau tìm cách đi."

Triệu Tự thấy khuôn mặt cô vốn trắng nõn giờ đã đỏ bừng: "Quay về nhé?"

Giọng chàng trai thành thật, giải thích nói: "Tôi phải gặt xong đống này, người tôi cũng rất dơ nên không thể đưa em về được."

Đại Ninh níu chặt cổ áo anh, vô cớ gây rối: "Anh không tìm cách thì tôi không cho anh làm tiếp!"

Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, lòng chợt mềm nhũn.

Anh bước lên bờ, vào rừng bẻ mấy chiếc lá chuối, sau đó dựng một cái lán dưới gốc cây nhỏ, đặt hai lá chuối xuống đất rồi nói với Đại Ninh: "Đến đây."

Đại tiểu thư vui mừng chạy tới ngồi xuống.

Dưới tán cây, làn da thiếu nữ trắng như sứ, đôi mắt ngập nước ngước nhìn anh.

Trong lòng anh mềm thành một vũng nước, anh bẻ một chiếc lá chuối nhỏ rồi quạt nhẹ cho cô một lúc. Cô gái nheo mắt một cách thoải mái, nóng đến khuôn mặt ửng hồng.

Anh giơ tay bắt được một con chuồn chuồn và đặt vào lòng bàn tay cô.

"Chừng lát nữa là xong, em ngoan chút, đừng quậy nữa được không?"

Đại tiểu thư bưng con chuồn chuồn trong tay, rất vui vẻ gật đầu với anh.

Đỗ Điềm ở bên kia thấy hơi hoảng sợ hô lên: "Anh Triệu Tự, cũng sắp giữa trưa rồi, anh còn thừa nhiều như thế để em giúp anh cho."

Triệu Tự nhìn cô ta một cách lạnh nhạt: "Được."

Anh đưa lưỡi liềm cho cô ta.

Đỗ Điềm nghẹn lời, cô ta vốn dĩ chỉ muốn giúp anh gom lại chút ít thôi chứ nào muốn đi gặt lúa.

Nhưng chuyện mình đã nói thì phải kiên trì làm đến cùng.

Triệu Tự không thèm để ý cô ta, lâu lâu lại phân tâm nhìn về phía đại tiểu thư dưới lá chuối. Chẳng mấy chốc, Đỗ Điềm đã đổ mồ hôi đầm đìa, mái tóc vốn đã chải gọn vào buổi sáng cũng trở nên rối bù, cả người vô cùng thê thảm.

Cô ta càng nhìn Kỷ Đại Ninh dưới bóng cây càng cảm thấy tức giận, hai người đối lập nhau, Đỗ Điềm sợ Triệu Tự thấy mình thế này, căng thẳng đến ngón chân cuộn lại.

May mà đã gặt xong.

Đỗ Điềm nhẹ nhàng thở ra.

Cô ta đưa tay về phía Triệu Tự để anh nắm tay kéo mình lên.

Triệu Tự nhíu mày, anh cười cười: "Xin lỗi, tôi không còn sức."

Đỗ Điềm đành phải tủi thân leo lên trên.

Trên chân cô ta đầy mùi bùn hôi thối, Triệu Tự định gọi đại tiểu thư dưới tán cây về chung với mình.

Cô trừng to mắt, cố ý chọc giận Đỗ Điềm: "Triệu Tự, anh đến kéo tôi với."

Sợ anh không qua nên Đại Ninh còn kèm theo uy hiếp: "Anh dám bỏ mặc tôi!"

Triệu Tự bước đến, nói lý lẽ với cô: "Tay tôi rất bẩn."

Cô do dự và ghét bỏ nhìn anh.

Nếu là trước đây, Triệu Tự chắc chắn sẽ bị cô nhóc yếu ớt chuyên gây rối này chọc cho tức điên, có điều đã trải qua nhiều chuyện như vậy nên anh cũng trở nên rộng lượng và bao dung, cô thích làm gì thì làm, anh chịu được.

"Em kéo quần áo tôi đi, quần áo của tôi sạch."

Lúc này cô mới vui vẻ, tóm lấy quần áo của Triệu Tự rồi đứng dậy.

Đại tiểu thư nghiêng đầu thấy Đỗ Điềm đang nhìn chằm chằm bên này, cô không chê trên người Triệu Tự bẩn thỉu mà dứt khoát vòng tay qua cổ Triệu Tự, treo nửa người lên người anh.

Thiếu nữ nhõng nhẽo ra lệnh ngay bên tai anh: "Anh ôm người ta đi!"

Đôi mắt Đỗ Điềm trừng muốn lồi ra!

Triệu Tự cũng sửng sốt, trước đây dù làm thế nào cô cũng không cho anh chạm vào người cô.

Tuy cô treo như thế làm anh suýt nữa không đứng vững nhưng sau khi giữ thăng bằng, anh không kiềm được nở nụ cười.

Anh không nói gì mà chỉ bỏ một tay ra rồi nhẹ nhàng nâng cô lên.

Bọn họ đi lướt qua Đỗ Điềm- người đầy mồ hôi, cô ta tức giận đến cắn chặt môi.

Triệu Tự đã nói anh không còn sức? Không còn sức mà ôm một người đi vậy sao?

Đại Ninh cũng xấu xa, cô treo trên người Triệu Tự, làm mặt quỷ về phía cô ta, Đỗ Điềm suýt ngất xỉu tại chỗ.

Một phần vì thời tiết quá nóng, cô ta sắp bị say nắng, phần còn lại vì bị dáng vẻ tràn ngập đắc ý của Đại Ninh chọc cho nổi giận.

Đại tiểu thư yên phận chưa đầy hai phút đã nhỏ giọng hỏi bên tai anh: "Triệu Tự, anh thích cô ta sao?"

Hơi thở thiếu nữ như lan, Triệu Tự đỡ lấy thân thể đang bị trượt xuống của cô, liếc nhìn cô một cái: "Đừng nói vớ vẩn."

Nếu là thật thì tốt.

Anh cũng không cần đau khổ khôn nguôi vì cô gái không lương tâm này.

"Hai người không xứng." Đại tiểu thư còn tưởng anh đang nói dối, phân tích cho anh thấy: "Anh nhìn nhà anh xem, đã tồi tàn như vậy mà còn đeo theo bốn gánh nặng. Anh tự nuôi mình còn khó, sao có thể nuôi vợ được."

Triệu Tự đau đầu không thôi: "..."

Cô càng nói càng cảm thấy buồn cười, dường như nghĩ đến tình cảnh đáng thương không lấy được vợ của Triệu Tự.

Triệu Tự ôm cô băng qua cánh đồng, khi đến đường cái, cô gác cằm lên vai anh: "Sao nhà anh xa thế, tôi nóng quá."

Cô được chăm sóc tốt, người cô rất thơm tho, giọng cô khi nói chuyện cũng ngọt ngào theo.

Triệu Tự biết cô yếu ớt nên muốn thả cô xuống.

Thiếu nữ tưởng anh không muốn ôm mình, thế là hai chân quấn quanh eo anh.

"Không muốn không muốn."

Cô giống như cây tầm gửi, thấy bước chân Triệu Tự khựng lại lập tức dâng lên cảm giác nguy hiểm nặng nề, cô xấu tính véo má anh: "Có phải anh không muốn ôm tôi không?"

Triệu Tự chỉ nhìn cô.

"Cho dù thế nào anh cũng phải ôm tôi về, bằng không tôi sẽ bán Triệu Bình gán nợ đó!"

Triệu Tự: "Ừm, vậy tôi đành ôm em về."

Cô cho rằng lời mình uy hiếp có hiệu quả, vui vẻ đắc ý.

*Nếu là lúc trước Kỷ Điềm giúp đỡ mình thì với tính cách của Triệu Tự, dù anh ít nói cũng sẽ đến mời hàng xóm ăn bữa cơm, nhưng lần này anh cố ý hành cô ta, làm sao có thể mời được.

Thay vào đó anh đập lúa xong bèn đi mua một con chim cút nhỏ, nấu một phần súp cho cô.

Đại tiểu thư đối với đồ ăn ngon dù là ai làm cũng không từ chối.

Tay nghề Triệu Tự khá tốt, cô dứt khoát kêu đầu bếp chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn rồi bỏ vào nhà họ Triệu, trông thấy Triệu Tự rảnh rỗi là sai anh đi nấu ăn.

Hầu hết thời gian Triệu Tự đều mặc cho cô tùy hứng.

Anh cũng không ăn đồ ăn của cô, để cô ăn hết một mình.

Vốn nghĩ đây là ý muốn bất chợt của cô, cô sẽ không ở lại đây được bao lâu, Triệu Tự cũng đã chuẩn bị xong xuôi việc cô rời đi bất cứ lúc nào, lại không ngờ lần này cô vô cùng kiên nhẫn.

Ở lại vài ngày cũng không có dấu hiệu muốn đi.

Đập lúa xong, buổi tối Triệu Tự đến sân phơi lúa để trông coi, ngày hôm sau Đỗ Điềm theo cùng, nghe nói là giúp bà con trông sân phơi.

Triệu Tự liếc nhìn cô ta một cái, nghĩ đến gì đó bèn cong môi.

Quả nhiên chưa đến hai ngày sau, vào lúc hoàng hôn có một bóng dáng thướt tha chạy đến.

Cô đuổi Đỗ Điềm đi, cách xa anh tám thước.

Triệu Tự không thèm để ý, giả vờ như mình không biết cô đến. Anh nhường đệm ngồi của mình cho cô, còn mình thì ngồi đại đâu đó.

Đến tối, chúa gây sự vẫn chưa chịu đi.

Triệu Tự bất đắc dĩ nói: "Nếu em không tự mình về thì đến khuya tôi cũng không có cách nào đưa em về được."

Đại Ninh lắc đầu: "Tôi không quay về, tôi cũng muốn trông coi sân phơi lúa ở đây."

Tâm trạng Triệu Tự khó mà diễn tả thành lời.

Khi mặt trời lặn, trong thôn núi không có bao nhiêu người nỡ thắp đèn vào ban đêm, thế nên sân phơi lúa đen như mực. Cũng may có ánh trăng và bầu trời đầy sao.

Xa xa truyền đến vài tiếng kêu yếu ớt của côn trùng và ếch nhái.

Muỗi bay quanh Đại Ninh, cô không thể không cáo trạng với Triệu Tự.

"Triệu Tự, có con muỗi cắn tôi." Cô đáng thương vô cùng, vừa uất ức vừa giận dỗi.

Triệu Tự nói: "Lại bên chỗ tôi này."

Thiếu nữ dịch đến bên cạnh anh.

Anh cầm quạt quạt nhẹ cho cô, thổi bay con muỗi lượn quanh cô đi.

Thời gian dần trôi qua, chúa gây sự bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Cô dụi mắt: "Tôi muốn đi ngủ."

Giọng đại tiểu thư mềm như bông, Triệu Tự nói: "Nếu em không chê thì vào lều ngủ đi, được chứ?"

Đại Ninh đáp: "Ừm."

Cô còn nhỏ nhen quay đầu lại: "Anh không được phép qua đây."

Triệu Tự bật cười: "Ừ, tôi sẽ bảo vệ em."

Đại Ninh chui vào lều của anh.

Chẳng bao lâu, cô bực bội chui ra.

"Mặt đất quá cứng, tôi không ngủ được, người thì đau! Triệu Tự, tôi không quan tâm, anh phải tìm cách cho người ta."

Triệu Tự cúi đầu nhìn cô.

Thiếu nữ bĩu môi, tủi thân muốn chết.

Anh dang tay ra, trong giây phút sửng sờ đó cô đã hiểu ý anh, lập tức rúc vào trong lòng anh ngủ.

Anh ôm cô, ý cười trong mắt anh hòa vào màn đêm.

Cô rất nhanh đã ngủ thiếp đi, anh sợ muỗi cắn cô nên tiếp tục quạt mát cho cô.

Cô đang nằm trên đùi anh, đưa tay là có thể với tới.

Đại tiểu thư mơ màng ôm lấy eo anh, trông cực kỳ ngây thơ.

Anh duỗi tay vuốt ve má cô, động tác vừa nhẹ vừa dịu dàng.

*Không lâu sau, Tiểu Yến và Xuyên Tử sắp kết hôn.

Bởi vì việc này mà lòng mẹ Triệu thấy không yên, bà gọi Triệu Tự đến giục anh sớm gặp gỡ và làm quen với các cô gái.

Triệu Tự vốn đang nấu cá cho Đại Ninh, nghe vậy thì nói: "Mẹ đừng lo cho con."

"Tự à, nói cho mẹ biết con nghĩ gì đi."

Triệu Tự cũng không biết mình nghĩ gì, anh nghĩ đời này thái độ của Đại Ninh có lẽ là thái độ của mình.

Tâm tính của anh sớm đã không còn là tuổi thiếu niên, anh có thể bao dung mọi thứ về cô.

Cô xấu tính, cô có tâm tư không trong sáng.

Nhưng nếu cô vẫn không thích anh như trước thì đối với Triệu Tự mà nói cũng không sao cả.

Dù sao anh đã trải qua chuyện tàn nhẫn nhất trên đời, cô còn sống, mỗi ngày đều thích cười chính là điều tốt nhất mà Triệu Tự có thể nghĩ đến.

Dù cô không thích anh cũng không quan trọng.

Anh đã đi qua một chặng đường rất dài, việc làm cho cô vui vẻ lúc này còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác với anh.

Không ngờ Xuyên Tử cũng mời đại tiểu thư.

Anh hiểu rõ chú khổng tước này, dỗ cô mặc đồ giản dị xíu.

Trong khoảng thời gian này, anh đối xử tốt với cô nên Đại Ninh cũng nghe lời anh. Anh dỗ dành một cái là cô vui vẻ không tìm được hướng bắc.

Triệu Tự chỉ thấy buồn cười và đáng yêu.

Khi đi ngang qua một vùng hoa cúc họa mi sặc sỡ, anh hái một bó hoa tặng cô.

Cô vui vẻ bảo anh đừng cài vào trong bím tóc của mình, Triệu Tự nhìn những bông hoa còn dư lại, dứt khoát làm một chiếc vòng hoa xinh xắn.

"Em ngoan nhé, đến chỗ rồi thì phải bỏ cái này xuống, được không?"

Cô gật gật đầu.

Mặc dù cô hoàn toàn không nghe vào anh đang nói cái gì.

Mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ, chỉ ngoại trừ lúc náo động phòng cô nảy ra ý tưởng xấu, Triệu Tự vừa thấy bực mình vừa buồn cười.

Anh nhận lỗi với vợ chồng Xuyên Tử.

Sau đó xách chúa gây sự đi mất.

"Anh quản tôi làm gì cơ chứ!" Cô hệt như con mèo con xù lông: "Người không biết còn tưởng Tiểu Yến là vợ anh đấy."

Anh liếc cô, nói nhẹ nhàng: "Em từng bảo tôi nghèo không có tư cách lấy vợ mà."

Đại tiểu thư nhìn không ra anh có giận không, cô nói năng cẩn thận: "Có phải anh muốn đánh tôi không?"

Triệu Tự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không phục của cô rồi trả lời: "Phải."

Anh duỗi tay muốn véo một cái vào mặt cô gái xấu xa này.

Tại sao em không thể khiến anh bớt lo hơn chứ, trẻ con còn vâng lời hơn em.

Đại tiểu thư lại coi những lời này là thật, cô y như con thỏ bỏ chạy trước mặt anh.

Triệu Tự sợ cô bị trẹo chân nên vội vã đuổi theo.

Cô gái vô lại do quá hoảng mà chạy bừa lao vào vườn rau của người ta.

Rau muống vừa mới trồng không lâu, trông có vẻ nhỏ bé và tội nghiệp, cô chạy vào lập tức khiến một mớ rau gặp họa.

Khóe miệng Triệu Tự co giật: "Em mau chạy ra đây."

Đại Ninh thấy anh không đuổi theo, cô quay đầu lại hơi khó hiểu: "Anh không đánh tôi à?"

Triệu Tự nói: "Không đánh em." Nếu anh thật sự nhẫn tâm được thế thì tốt rồi.

"Anh phải nói sớm chớ."

Cô mang giày cao gót chạy làm chân rất khó chịu.

"Ra đây."

Cô gái vô lại lắc đầu nghiêm túc: "Tôi không tin anh đâu, ngộ nhỡ tôi ra đó, anh ra tay với tôi thì làm sao?"

"..."

Giằng co một lúc, Triệu Tự có dỗ dành cô thế nào cũng vô dụng.

Anh vừa định khiêng người ra ngoài thì đại tiểu thư đột nhiên cứng đơ người.

"Triệu Tự! Có cái gì đó trên đùi người ta kìa, hu hu nó còn di chuyển nữaaa!"

"Tôi sợ, anh mau cứu người ta vớiii!"

Triệu Tự bị cô khóc nức nở làm cho hoảng hốt, anh đi vài bước đến, cô gái gây rối gần như nhào vào trong lòng anh.

"Cái gì vậy?"

Triệu Tự thấy một con con dế mèn.

Anh muốn cười, ôm cô gái gây rối đi ra khỏi vườn trước khi cô bị dọa.

"Ừm... là một con sâu bướm, trông rất ngốc."

Vẻ mặt cô tuyệt vọng như thể bầu trời sắp sập xuống, lập tức vùi đầu vào cổ anh.

"Hu hu hu, tôi hận anh chết đi được!"

Anh ôm chầm cô, không nhịn được nở nụ cười.

"Sau này còn nghịch ngợm nữa không?"

"Đều là lỗi của anh, nếu không phải tại anh, tôi đã không đụng phải con sâu ghê tởm như thế."

Anh nhẹ nhàng xoa tóc cô: "Xin lỗi, là lỗi của tôi, thế phạt tôi ôm em về nhé?"

Cô khóc thút thít, vào lúc khó chịu vô cùng, miệng nhỏ còn cắn vào cổ anh.

Anh thở dài một tiếng, vỗ về sống lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ: "Đừng quậy."

Bây giờ anh vẫn có thể khống chế để đời này mặc cho cô vui vẻ nhưng nếu cô cứ tùy hứng như thế, lỡ có một ngày cô thích người khác, liệu có người nào giống như anh, bao dung mọi thứ vì cô?

Ở trong mắt đại tiểu thư, người tên Triệu Tự này có tính cách rất tốt, không hung dữ với mình thế nên cô không sợ anh chút nào.

Cô gái gây rối nói lẩm bẩm: "Tôi muốn nghe anh hát."

Triệu Tự hiếm khi im lặng.

Cô không phân phải trái dùng nắm tay nhỏ đấm anh: "Hát nhanh lên!"

Triệu Tự thở dài, cam chịu số phận nói: "Tôi không biết hát, hát không hay đâu."

Anh ngừng một lát rồi lên tiếng bổ sung: "Tôi bị tông điếc."

"Tôi vẫn muốn nghe."

Cô cười mỉm ôm cổ anh, trong mắt như chứa đầy bầu trời sao, thích nhất là làm khó anh.

Anh không có cách nào với cô: "Vậy em nghe xong thì quên đi."

Cô chớp mắt: "Ừm."

Giọng chàng trai trầm thấp hát một bài ca xưa cũ của thôn Hạnh Hoa.

"Dưới thôn núi vào lúc hoàng hôn,

Thiếu niên còn chưa về nhà,

Người con gái mà chàng yêu quý

Đang đứng đợi chàng dưới chiều hoàng hôn.

Thời niên thiếu của hai người,

Ai cũng thích vận y phục đẹp cưỡi ngựa,

Hồng trần vạn dặm,

Vinh hoa phú quý,

Nhưng trong tim trong mắt của chàng

Lại chỉ có nàng..."

Cô nằm bò trên vai anh, đêm lạnh như nước.

Triệu Tự hát qua một lần, dù có làm thế nào anh cũng không mở miệng nữa.

Đại Ninh tò mò hỏi anh: "Anh hát bài gì thế?" Cô chưa từng nghe bài hát nào như vậy, pha trộn một số tiếng địa phương nhưng giai điệu lại rất du dương.

Triệu Tự nhẹ nhàng lướt qua chủ đề này: "Tôi quên rồi, trước đây từng nghe người ta hát, chắc là một bài ca dao bình thường."

Không phải rất hay nhưng thái độ của anh quá đỗi dịu dàng lại làm cô nghe ra chút tình cảm triền miên dây dưa trong đó.

*Không lâu sau, đại tiệc thư ra hồ nướng đồ ăn.

Đôi mắt Triệu An An sáng ngời, vô cùng hâm mộ nhìn cô. Cô nghĩ ngợi rồi tiện thể dẫn Triệu An An đi cùng.

Thời tiết khá đẹp, cô ngâm nga bài hát mà đêm đó Triệu Tự hát.

Mặc dù không nhớ rõ ca từ nhưng cô vẫn nhớ giai điệu sương sương.

Triệu An An rất kinh ngạc, biểu cảm còn hơi xoắn xuýt: "Đại tiểu thư, chị cũng biết hát bài này sao?"

"Không biết, đây là bài gì thế?"

Cô vốn dĩ thuận miệng hỏi thôi, ai ngờ mặt Triệu An An đỏ bừng.

"Ừm...Bài này không phải cho con gái hát mà để chú rể hát cho cô dâu nghe trong đêm kết hôn ở vùng chúng em." Chủ đề này làm cho cô nhóc rất ngượng ngùng, cô bé gãi gãi lỗ tai: "Đứa con trai nào ở thôn Hạnh Hoa cũng phải biết hát hết. Ngay cả anh cả và anh hai của em cũng biết, lúc cha em còn khỏe đã dạy hai người họ để sau này còn hát cho chị dâu nghe."

"..." Đại Ninh suýt nữa ngã ngửa.

Bỗng nhiên nhớ đến hôm đó Triệu Tự nói gì đó?

- Em nghe xong thì quên đi.

*Không lâu sau, chú Tiền thúc giục Đại Ninh rời đi.

Cô nán lại ngôi làng nhỏ này đã quá lâu, ông cụ rất lo lắng cho cô.

Trong khoảng thời gian này, Đại Ninh sống vô cùng thoải mái, nghe sắp phải đi, thế là đưa ra yêu cầu với Triệu Tự, bảo anh đưa cô lên núi chơi.

Triệu Tự nói: "Đường núi không bằng phẳng còn rất nóng, em quyết định muốn đi?"

Đại Ninh gật đầu: "Tôi sắp đi rồi nên nhất định phải đi xem thử. Tôi nghe Triệu An An nói chơi trên núi rất vui."

Chàng trai chợt im lặng.

Đại Ninh kéo kéo tay áo anh: "Được không?"

Triệu Tự bảo được.

Vẻ mặt anh trông không có gì khác thường, đi làm cơm tối cho người nhà.

Mấy ngày sau, khí hậu mát mẻ đôi chút, Triệu Tự dẫn cô lên núi.

Cô nhóc Triệu An An dõi theo bọn họ rời đi, bộ dạng đáng thương như thế khiến đại tiểu thư phải ngoảnh đầu.

Đại Ninh đá một hòn đá bên đường rồi nói: "Muốn đi thì phải theo kịp!"

Triệu An An vui vẻ hỏi: "Anh cả, em cũng đi được sao?"

Triệu Tự nói: "Tùy em."

Triệu An An đuổi kịp bọn họ.

Triệu Tự bẻ một nhánh cây mở đường phía trước.

Hai cô gái đằng sau líu ríu nói chuyện phiếm, bọn cô nói, Triệu Tự im lặng lắng nghe.

Triệu An An: "Đại tiểu thư, chừng nào chị đi vậy?"

"Không biết, có lẽ là ngày mai."

"Vậy sau này chị có đến thôn Hạnh Hoa nữa không?"

Đại Ninh nhìn bóng lưng rộng lớn của chàng trai phía trước, cười xấu xa nói: "Dĩ nhiên là không rồi."

Triệu An An cực kỳ thất vọng, nước mắt sắp chảy cả ra.

"Thế khi An An lớn rồi có thể đến gặp chị không?"

"Nếu là em, chị đành tạm đồng ý vậy."

Triệu An An thấy được an ủi xíu.

"Vậy em có thể dẫn anh cả và anh hai theo cùng không?"

Đại Ninh lắc đầu: "Không được."

Cô nói nhảm: "Lúc đó nói không chừng chị đã kết hôn còn có con. Em là con gái nên có thể đến gặp chị, anh em là con trai, lỡ có hiểu lầm thì sao đây?"

"Vậy cả đời này anh em cũng không thể gặp chị ư?"

Đại tiểu thư gật đầu: "Đúng!"

Triệu An An liếc nhìn anh cả, cứ cảm thấy bước chân của anh chậm lại không ít.

Cô bé nghĩ thầm, anh trai đáng thương quá đi.

Con trai ở trên đời này đều đáng thương như thế sao?

Triệu An An chưa kịp phân tâm được bao lâu, cô bé vừa quay qua đã không thấy đại tiểu thư đâu.

Triệu An An quay đầu lại, giật mình.

"Anh ơi, đại tiểu thư ở đâu rồi..."

Hai anh em vừa nhìn đã thấy Đại Ninh đang ngồi xổm trong bụi cỏ, mắt to trừng mắt nhỏ với con thỏ hoang.

Cô vừa định duỗi bàn tay nhỏ thăm dò, Triệu Tự đã nắm lấy tay cô ngay, anh thở dài: "Không được."

Cô phồng má, hiển nhiên không được vui.

Triệu An An nhanh chóng giải thích lý do cho cô.

Cô tạm chấp nhận suy nghĩ này.

"Đại tiểu thư, em nói cho chị biết trên núi có một rừng quả dại, còn có con suối, lát nữa em dẫn chị đi ăn." Triệu An An nói nhiệt tình.

Nghĩ đến sự yếu ớt của Đại Ninh nên Triệu Tự không đưa cô lên núi mà chỉ đưa cô đến rừng quả dại mà Triệu An An nói.

Đại Ninh bất ngờ nhìn thấy một con hồ ly nhỏ đỏ rực.

Đôi mắt cô lập tức sáng lên, vừa định chạy đến thì có một bàn tay vòng qua eo cô.

"Không được."

Cô hơi tức giận, giẫm lên chân người sau lưng: "Cái này không được, cái kia cũng không được, sao anh không đổi tên thành Triệu Bất Hành (Triệu không được) luôn đi!"

Gân xanh trên trán Triệu Tự giật giật, cô gái khốn khiếp này! Đây là cái tên mà một người đàn ông có thể chịu được sao?

"Sắp đi cả rồi, em không thể để tôi sống yên ổn chút sao?"

Anh xoay người cô lại, nhẹ nhàng sửa lại lọn tóc xoăn bên má cô.

Triệu An An đã sớm reo lên vui mừng một tiếng, chạy đến cái cây đằng xa.

Đại Ninh vẫn không vui, đôi mắt ngấn nước viết lên sự bất mãn với anh.

"Người ta sắp đi rồi nên mới muốn đem về chút đồ có giá trị kỷ niệm, vậy mà cũng không được, anh keo kiệt quá!"

Triệu Tự bật cười: "Tôi mua ít đặc sản cho em."

"Ai muốn cái đó!" Cô buồn bực nói: "Tôi chỉ muốn bé hồ ly."

Triệu Tự im lặng, cuối cùng nói: "Tôi bắt con thỏ cho em sờ, sờ xong thì thả nó đi, nhé?"

Hai người cò kè mặc cả đến cuối, rốt cuộc Đại Ninh cũng sờ được thỏ con.

Cô là người xấu xa, đã hứa chỉ sờ một tí, kết quả cô tóm lấy hai tai dài của người ta.

Triệu Tự: "..."

"Không không không, tôi muốn sờ thêm vài cái."

"Muốn sờ thêm nữa."

"Triệu Tự, anh cho tôi sờ con thỏ lần nữa, sau này tôi sẽ nhớ anh." Cô chớp chớp mắt: "Cả đời này, em sẽ luôn nhớ anh."

Thỏ con sắp bật khóc.

Ánh nắng chói chang, nước chảy ào ào từ khe núi. Cô nói em sẽ nhớ anh cả đời.

Thế nhưng anh đã một mình đi qua con đường quá cô đơn, em lại lừa anh thì anh cũng sắp già cả rồi, sắp không thể yêu em được nữa.

Anh cúi người hôn lên môi cô.

Đại tiểu thư ngớ người, ngẩn ngơ nhìn anh, không để ý buông tay thế là thỏ con vội vã chạy thoát khỏi bàn tay của cô gái phù thủy này.

Tay cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, bị chàng trai nắm trong lòng bàn tay.

Anh ôm lấy khuôn mặt cô, tràn kề trán cùng cô.

"Ninh Ninh, mấy năm nữa, cho anh đến gặp em nhé."

"Lúc đó, anh chắc chắn không còn nghèo như thế cũng không làm phiền em đâu, anh chỉ là muốn đến gặp em xem em sống có tốt không."

"... Có người bắt nạt em hay không."

Cô chạm vào môi mình, nhỏ giọng nói: "Anh nói như kiểu có kẻ bắt nạt tôi thì anh có cách vậy."

Anh khẽ vuốt ve gò má cô.

Làm sao lại không có cách, dù cho anh có làm giao dịch với ma quỷ, trả giá linh hồn cũng mong cô có kết cục tốt đẹp.

Anh từng chất chứa trong lòng quá nhiều thứ, đương đầu với quá nhiều khó khăn.

Lần này, nhân lúc anh còn trẻ, nhân lúc linh hồn anh còn chưa già đi, vẫn có thể yêu em được nữa.

*Ngày Đại Ninh rời đi, nghe nói Đỗ Điềm rơi xuống nước, Triệu Tự không đi cứu người, trái lại nghe nói Vương Nhị mặt rỗ nhảy xuống vớt người lên.

Sau đó Vương Nhị mặt rỗ ăn vạ cô ta, nhất quyết muốn cưới Kỷ Điềm.

Triệu An An đang ở trong sân đọc sách giáo khoa lớp 1.

Trong sân vắng lặng, chỉ có chiếc xích đu Đại Ninh từng ngồi đung đưa theo gió.

Triệu Tự gối đầu lên cánh tay, muốn ngủ một giấc dài.

Chung quy luôn có người đau buồn trong câu chuyện này.

Triệu An An thở hổn hển chạy vào, lay anh dậy.

"Anh cả! Anh cả!"

"Đại tiểu thư về rồi!"

Anh mở bừng mắt, chạy ra ngoài sân.

Vừa nhìn đã thấy dưới chiều hoàng hôn, một đàn gà con lông xù đang vây quanh chân thiếu nữ.

Cô rụt rè ngước cằm lên, vươn tay về phía anh.

Triệu Tự ôm chầm cô vào lòng.

Cô bật cười.

"Này, anh hãy hát lại cho em nghe, bài hát mà anh đã hát vào buổi tối hôm đó đi!"

――【Hết】



Ngày bắt đầu: 19/8/2020.Ngày kết thúc: 24/8/2024.