Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 115: Ngoại truyện Triệu Tự và Đại Ninh (4): Cái gọi là chồng




Edit + beta: Văn Văn.

Dù hầu hết thời gian bé con rất ngoan ngoãn nhưng bé vẫn sẽ thỉnh thoảng thức giấc một hai lần vào ban đêm.

Vừa nghe thấy tiếng khóc nấc nhỏ đó, Triệu Tự lập tức mở choàng mắt ra, anh không quấy rầy đến người trong lòng, tay chân khẽ khàng bế đứa trẻ trong nôi đi ra ngoài.

Thay tã cho con trai, sau đấy ôm con dỗ qua lại ở hành lang, chẳng mấy chốc thằng bé đã ngủ yên trong vòng tay anh.

Dỗ con ngủ xong, lúc này anh mới lên giường.

Có một bé con không bớt lo như thế cũng làm ban đêm Đại Ninh không ngủ sâu giấc, cô mê man mở mắt, Triệu Tự vuốt nhè nhẹ lưng cô.

Động tác của anh quá đỗi dịu dàng, rất nhanh Đại Ninh lại chìm vào giấc nồng.

Ngay từ ban đầu Đại Ninh đã có ấn tượng không tốt về Triệu Tự, trong thời gian rảnh rỗi chăm con, cô đọc quá nhiều bộ truyện cay mắt, luôn cảm thấy một người đàn ông tầm cỡ như Triệu Tự sẽ giành con trai của cô.

Xưa nay cô là người bạc tình bạc nghĩa, một khi có ấn tượng đầu không tốt thì sau này Triệu Tự có làm gì, cô cũng rất dễ đưa ra các thuyết âm mưu.

Ví dụ như chuyện chăm con, cô nghĩ thầm, Triệu Tự biết cô đến nên cá là anh ta đang làm cho ra dáng, tự mình chăm mấy ngày, cô mà rời đi một cái là vứt con cô cho bảo mẫu chăm ngay.

Đừng hỏi tại sao cô lại nghĩ vậy.

Khi cô còn bé cũng lớn lên như thế, cha mẹ mặt ngoài thì thương yêu hai đứa nhưng cả cô và Kỷ Mặc Giác đều là những đứa trẻ không ai nhận được tình thương. Thế nên Kỷ Mặc Giác dần trở nên phản nghịch còn Đại Ninh thì trở nên lạnh lùng.

Cha có đàn bà bên ngoài, mẹ thì có tình nhân, vì thể diện của gia tộc mà ráng gìn giữ gia đình cho trọn vẹn. Trước khi ông nội chăm sóc hai người, hầu hết thời gian Đại Ninh đều đi theo bảo mẫu.

Họ đối xử với cô tốt nhưng lại thiếu mất sự chân thành.

Vì vậy dù cô có ghét bỏ thằng bé thì khi thấy nó thơm tho, mềm mại lớn lên từng ngày, rốt cuộc cô cũng không đành lòng ném nó cho bảo mẫu chăm.

Có điều trải qua khoảng thời gian này, Đại Ninh phát hiện Triệu Tự hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cô.

Anh không hống hách hay có tính quái đản nào, cũng không dùng bất kỳ thủ đoạn mạnh mẽ nào với cô, trái lại còn bao dung và nhẫn nại vô cùng.

Trong biệt thự chưa từng xuất hiện bảo mẫu trông trẻ, chỉ có người làm theo giờ lâu lâu sẽ đến dọn dẹp nhà cửa.

Triệu Tự chưa bao giờ để người khác làm thay, có đôi khi con trai phun nước bọt, gót chân nhỏ bé đạp lên mặt anh, người đàn ông bị người ngoài đồn thổi gần như là huyền thoại ấy lại ôn hòa đến mức không thể tin được.

Vì bé con mà phần lớn thời gian anh toàn làm việc ở nhà.

Đại Ninh nhìn mà bối rối, cô dường như từ trên người Triệu Tự, lần đầu tiên bíết một người cha là thế nào.

Bả vai rộng lớn, có tinh thần trách nhiệm, bao dung dịu dàng và vững vàng như núi.

Chỉ cần như vậy thôi, Đại Ninh đã khá hài lòng.

Giờ có thể đi đâu mà tìm được một thần khí vừa có thân phận vừa có vẻ ngoài ưa nhìn thế này đi trông trẻ cơ chứ?

Nhưng hiển nhiên Triệu Tự không đặt sự quan tâm của mình hết vào con trai, cô có thể lờ mờ cảm thấy người đàn ông này càng quan tâm mình nhiều hơn là con.

Ví như sáng nay, khi cô mở mắt ra còn chưa tỉnh ngủ hẳn, ánh mắt thoáng cái trở nên cảnh giác.

"Anh đang làm gì vậy?"

Môi Triệu Tự cách môi cô rất gần, anh dường như không ngờ hôm nay cô dậy sớm hơn trước nhiều, anh im lặng cũng không biện hộ gì: "Anh xin lỗi."

Đại Ninh đẩy anh ra.

Đứa bé có đồng hồ sinh học chạy quy luật hơn cô nhiều, bây giờ bé đang mút ngón tay và nằm trong nôi nhìn cô, đôi mắt to đen láy nhấp nháy, bàn chân nhỏ còn đang đạp đạp.

Nhìn thấy Đại Ninh đến gần, bé con phấn khích đến huơ tay múa chân.

Đại Ninh không cho nó mút ngón tay, bé con không có tính hay nổi cáu, về điểm này thật ra không giống Đại Ninh.

Bởi vì nụ hôn không cầm lòng được đó vào sáng nay, lần đầu tiên Đại Ninh cảm nhận được nguy hiểm.

Cô bắt đầu tự kiểm điểm lại chính mình, có phải cô đã quen với việc Triệu Tự xâm nhập vào cuộc sống của cô rồi không? Công bằng mà nói, bởi vì cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ nên cô cũng không còn kỳ vọng gì vào hôn nhân và tình yêu trên đời.

Trong khoảng thời gian này, đứa bé đã dần quen thuộc với người cha Triệu Tự này, thỉnh thoảng bé còn thoải mái ăn vạ phun nước bọt trong lòng anh.

Việc này khiến cho lòng cô chua xót, dựa vào đâu hả, tại sao đứa ngốc mà cô sinh lại muốn thân thiết với người xấu kia chứ?

Người nọ còn là chủ nợ của hai mẹ con họ, rốt cuộc thằng oắt con này có nhận ra điều đó không?

Bởi vì sợ bị cướp con, cuối cùng Đại Ninh cũng hơi cảm thấy khủng hoảng, cô lên kế hoạch chia rẽ mối quan hệ cha con giữa hai người họ một chút.

Triệu Tự nhìn thấu mọi chuyện, trong lòng anh buồn cười cũng mặc cho cô muốn làm gì thì làm, khi đại tiểu thư không cho anh đến gần hai mẹ con, anh bèn sang thư phòng bên cạnh xem tài liệu.

Khi bé con đến giai đoạn tập đi, ban ngày thằng bé mù mà mù mờ tự đi theo xe tập đi hồi lâu, đến tối thằng bé vẫn tràn đầy năng lượng, bé không cần xe tập đi mà bò tới bò lui trên giường Triệu Tự.

Đại Ninh cho nó tự do trưởng thành, thích đi thích bò cô không có ý kiến.

Khi bé con lớn hơn chút, Đại Ninh bèn cảm thấy cả ngày trôi qua hơi mệt mỏi, lại vì nghĩ xấu cho Triệu Tự nên gần đây cô siêng năng như một chú ong, có điều cô yếu ớt đã quen, mới mang con bỏ vào giường em bé là cô mệt đến mức thiếp luôn trên sô pha.

Triệu Tự cúi đầu đã thấy một gương mặt xinh đẹp như hoa.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô xinh đẹp đến không chân thật, có lẽ do rời khỏi Thanh Đoàn nên cơ thể cô cũng từ nụ hoa dần dần bung nở ra, bớt đi vài phần ngây thơ, thay vào đó là vẻ đẹp mỹ lệ khiến người khác phải cảm thán.

Thật ra Triệu Tự còn nhớ rõ năm đó, cô thướt tha đi đến sân phơi lúa.

Lúc ấy tất cả đàn ông hay phụ nữ ở thôn Hạnh Hoa đều ngơ ngác dán chặt ánh mắt theo bước chân của cô.

Triệu Tự ngồi trên mặt đất, trên người anh có mồ hôi, đôi mắt anh lạnh nhạt, trong lòng đoán cô đến đây gây sự. Nhưng anh phải thừa nhận rằng Đại Ninh là người khiến anh có cảm nhận đầu tiên về cái đẹp.

Dù cho lúc đó anh không cho rằng đóa hoa mỏng manh và đáng yêu này sẽ thuộc về mình.

Anh cũng hoàn toàn không biết, sau này chính mình sẽ yêu một cô gái sâu sắc nhường này.

Khi Triệu Tự kịp phản ứng, ngón tay anh đã chạm nhẹ vào mặt cô.

Nói thật tính cách cô cũng không phải tốt đẹp gì. Thế nhưng chẳng phải vì vẻ đẹp của cô mà anh mới thích. Từ rất lâu trước kia anh đã hiểu rất rõ, cho dù có một ngày dung nhan cô héo tàn, tính cách kiêu căng đi chăng nữa thì bất kể lúc nào, chỉ cần anh nhìn thấy cô đã cảm thấy lòng mình trào dâng đầy cảm xúc và hạnh phúc vô cùng.

Anh khẽ bế cô lên và đặt lên giường.

Trong phòng không bật đèn, anh sợ cô thức giấc nên không mở công tắc, chỉ không ngờ vì điều này lại gây rắc rối.

Đại tiểu thư không có thói quen dọn dẹp đống bừa bộn khi chăm con, mặt đất toàn là đồ chơi của con mình, Triệu Tự giẫm lên, chân trơn trượt một cái, anh vô thức che chở cho người trong lòng.

Đại Ninh bị bừng tỉnh, cô mở choàng mắt thấy mình đang nằm trên người Triệu Tự.

Ai ai cũng biết con người cô đã quen nghĩ xấu cho người khác.

Lại thêm vụ hôn trộm mấy hôm trước, cô gần như ngay lập tức cảm thấy có vật gì đó cưng cứng chọc lên người mình.

Đôi chân thon dài của anh hơi hơi tách ra, tay vẫn đặt trên eo cô.

Trong nhà không có ánh sáng, ngoài cửa sổ biệt thự có ánh đèn mờ nhạt.

Đại tiểu thư còn chưa tỉnh tảo hẳn, tay vô thức chạm vào dưới xem đó là thứ gì. Cơ thể Triệu Tự cứng ngắc, hầu kết lên xuống.

Ánh mắt mê man của cô dần tỉnh táo, sau đó không chút do dự tát vào mặt Triệu Tự.

"Đồ khốn nạn." Tức chết cô rồi, lợi dụng lúc cô ngủ mà làm ra chuyện thế này.

Với cái sức lực yếu ớt đó của cô thì bị đánh vào mặt cũng không đau, đầu anh còn chưa nghiêng, nắm lấy cổ tay cô: "Em nghe anh giải thích đã."

Anh ngoài miệng nói muốn giải thích nhưng người anh em phía dưới lại to thêm một vòng.

Đại Ninh có thể cảm nhận được vật nam tính cực nóng kia qua bộ quần áo mùa hè mỏng manh.

Trong tình huống này, Triệu Tự cũng híếm khi thấy xấu hổ.

Anh là một người đàn ông bình thường, người con gái mà mình yêu mến đang nằm quyến rũ trong ngực mình, không phải tính cách anh lạnh nhạt là có thể kiểm soát.

Đại Ninh cầm lấy đồ chơi của con rồi đập vào đầu và mặt anh một trận.

Triệu Tự mặc cho cô phát cáu, nào ngờ cô gái nghịch ngợm này tức giận đánh người xong còn đá vào chỗ phồng lên của anh.

Triệu Tự hít vào một hơi, gân xanh trên trán nổi lên.

Vừa đau vừa sướng.

Đại Ninh dạy dỗ người xong thì muốn đi bế con trai rời khỏi cái tên cầm thú này, Triệu Tự nắm lấy mắt cá chân cô.

"Ninh Ninh..." Giọng anh khàn đặc: "Đừng bước xuống, dưới giường có..."

Đại tiểu thư là người thích làm trái lại nhất, cô giơ chân ngọc giẫm lên mặt người đàn ông một cách không thương tiếc rồi bước xuống giường.

Triệu Tự vừa buồn cười vừa cam chịu, anh sợ cô giẫm phải món đồ chơi bằng đá quý trên mặt đất nên xuống bế ngang cô lên. Cô vừa mới chạm vào vật không nên chạm nên giờ rất chống cự anh, giơ nắm tay nhỏ nện vào người Triệu Tự: "Nếu anh còn chạm vào tôi nữa, tôi sẽ bảo ông nội giết anh!"

"Ừ, anh biết." Anh không nói thêm lời nào, tránh đống đồ chơi linh tinh, ôm Đại Ninh ra khỏi phòng.

Triệu Tự về lại phòng, anh bật cái đèn nhỏ nhất rồi đẩy đống đồ chơi trên mặt đất ra, may mà thằng bé vẫn ngủ say trong nôi.

Triệu Tự mang cả giường em bé và bé con sang phòng Đại Ninh.

Cô nghi ngờ nhìn bé con rồi nhìn Triệu Tự.

Triệu Tự sờ vào tóc cô, anh xem cô hệt như con nhím con, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa mềm lòng, anh không kiềm được tươi cười: "Đừng sợ, nếu em không muốn, anh sẽ không làm gì đâu."

Dứt lời anh bèn về phòng mình.

Triệu Tự dọn dẹp xong đống đồ chơi vương vãi khắp nơi thì vào phòng tắm tắm rửa, anh cũng không kiêng dè dục vọng của chính mình, trong đầu nghĩ đến bóng dáng của cô và giải tỏa xong trong phòng tắm.

Tuy nhiên ngày hôm sau, chuyện mà Triệu Tự lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Anh thường dậy sớm hơn Đại Ninh, nhưng hôm nay khi anh ra ngoài lại nhìn thấy bé con đang chơi trống bỏi trong nôi, mà Khâu Cốc Nam đang trông chừng bé ngay bên cạnh.

Lòng Triệu Tự chùng xuống.

Khâu Cốc Nam trông thấy anh, vội vàng đứng lên lắp bắp giải thích: "Đại tiểu thư bảo, bảo cô ấy ra ngoài chơi mấy ngày ạ."

Biểu cảm Triệu Tự lạnh nhạt, chỉ khi anh bế con trai thì vẻ mặt mới hơi nhu hòa.

Anh cũng không nói gì mà bảo người chuẩn bị bữa sáng.

Lúc Đại Ninh không ở đây, anh sẽ không tự mình xuống bếp, đầu bếp được gọi đến nấu ăn, trong nhà khắp nơi tỏa ra bầu không khí không tốt.

Khâu Cốc Nam thở dài, cô nhìn ra được Triệu Tự đang vô cùng khó chịu trong lòng.

Cô nơm nớp lo sợ, sợ cơn giận ấy sẽ giận lây sang đứa bé. Nước miếng thằng bé toàn dính lên quần áo Triệu Tự, dù vậy cũng chưa từng thấy anh nổi giận, Triệu Tự lấy vải bông mềm lau khô nước miếng cho con trai mình.

Trong lòng Khâu Cốc Nam thả lỏng, lúc này mới nhận ra mình suy nghĩ nhiều rồi, đây là cha ruột của đứa bé cơ mà.

Thật ra mọi lo lắng của cô đều có lý do cả.

Triệu Tự mở cửa với ánh mắt đầy dịu dàng và mong đợi, thế nhưng khi thấy trong phòng chỉ có một mình đứa bé, đôi mắt đen dịu dàng ấy trong nháy mắt đã trống rỗng.

Khâu Cốc Nam rất căng thẳng, sợ anh nổi giận.

Nhờ vào tư duy quái lạ hiếm có của đại tiểu thư ban tặng, Khâu Cốc Nam nhìn Triệu Tự lại nhịn không được tưởng tượng, đây là tổng giám đốc thực thụ đó, không biết lát nữa anh có ra lệnh chặn đại tiểu thư lại rồi đóng băng thẻ ngân hàng các kiểu không?

Cô lo lắng sốt ruột nhưng phát hiện Triệu Tự chẳng làm gì cả.

Buổi chiều Ổ Đông đưa đến mặt dây chuyền đá quý, Triệu Tự nhìn: "Để vào phòng Đại Ninh."

Anh ôm con trai, đột nhiên quay đầu hỏi Khâu Cốc Nam: "Cô ấy có đủ tiền xài không?"

Hả?

*Mặc dù Đại Ninh đã rời đi nhưng cô cũng không vui vẻ lắm như mình tưởng tượng.

Cô cầm tay cầm chơi game nằm trên sô pha, con lạc đà nghểnh cổ, thấy cô die thì nhìn sang với vẻ khinh bỉ.

Con lạc đà này thành tinh rồi!

Cô ở nhà họ Triệu là báu vật, khi về lại nơi mình ở thì ngay cả con lạc đà cũng khinh khi cô.

"Mi sẽ không có cơm trưa ăn." Cô siêu keo kiệt.

Mắt thấy nó sắp nhổ nước miếng vào người mình, cô hung dữ nói: "Mi dám ăn hiếp tao, tao sẽ kêu Triệu Tự bắt mi rồi hầm thành canh."

Con lạc đà cứng đơ.

Đại tiểu thư bắt nạt con lạc đà xong rất chi vênh váo, tâm trạng cũng không còn buồn bực nữa.

Nghĩ đến cung phản xạ dài thòng của con trai mình, có lẽ cô vẫn còn chút thời gian để đi chơi một vòng ở thành phố kế bên.

Tuổi cô còn trẻ và xinh đẹp, đẹp hơn các ngôi sao trên TV nhiều, khí chất trên người cũng là kiểu hiếm gặp.

Khi đang thưởng thức bữa trưa, một chàng trai người Pháp bày ra ánh mắt quý mến, tặng cho cô một đóa hoa hồng.

Đôi mắt cậu là màu xanh lam đa tình, vừa trông đợi vừa lịch sự nhìn cô.

Đại Ninh chợt mất hứng thú.

Cô nghĩ nếu bây giờ cô tạt cốc nước vào mặt người đàn ông này bởi vì không vui khi bị làm phiền. Có lẽ trên đời này chỉ có Triệu Tự là không hề tức giận mà anh còn lau ngón tay cho cô.

Cô không nhận hoa hồng, sau khi ăn xong thì đi dạo phố.

Từ khi biết được mấy cái thương hiệu trong tay mình toàn là do Triệu Tự tặng, cho dù có mặt dày đến đâu, cô cũng không muốn dùng đồ của anh ta.

Hơn nữa vì mấy năm nay được nuông chiều quá nên đại tiểu thư cũng không biết trong thẻ của mình có bao nhiêu tiền.

Nhớ đến bây giờ mình là đại tiểu thư gánh khoản nợ khổng lồ, sau khi thanh toán xong, cô kiểm tra thẻ ngân hàng với tâm trạng phức tạp.

Ngoài dự đoán của cô là năm ngày trước có một vụ chuyển khoản.

Một tài khoản lạ đã chuyển cho cô rất nhiều rất nhiều con số 0. Trong nháy mắt khó có thể đếm hết, nhưng mà năm ngày trước lại đúng là ngày cô rời khỏi nhà họ Triệu.