Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản

Chương 3




Tiết tự học buổi tối hôm nay Phó Lê quang minh chính đại bắt đầu nghịch điện thoại.

Trong màn hình, bé con chibi đang làm bài tập. Bé con mở một shop online, công việc là chuyên viết hộ hoặc là phiên dịch tiếng Anh.

Phó Lê nhìn tên cửa hàng của bé, là một cửa hàng mở ở trên Tao-bao, cô tò mò đi search trên Tao-bao thì kinh ngạc phát hiện, vậy mà có cửa hàng này thật.

Phó Lê lải nhải trong lòng: “Có phải trò chơi này của mấy người nhận phí quảng cáo của cửa hàng này không?”

Hệ thống chột dạ nói: “Chắc là vậy?”

“Sao lại tìm mấy người thế, nhìn doanh số thấy không tốt lắm.” Phó Lê tiếp tục lải nhải.

“Dù sao thì trò chơi của chúng tôi không phải ai cũng có.”

Phó Lê nhìn giá viết hộ, viết hộ một bài tiểu luận tiếng Anh ngắn trong vòng 200 chữ thì giá từ 20 đến 100 tệ.

Viết hộ một bài ngữ văn từ 800 đến 1000 chữ thì giá từ 200 đến 400 tệ.

Phó Lê nhìn bài thi tiếng Anh mình đặt ở trên bàn, quyết đoán click vào phục vụ khách hàng, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Tiểu tiên nữ đệ nhất thiên hạ: Ông chủ, tôi muốn đặt một đơn viết hộ một bài tiểu luận tiếng Anh ngắn.

Tiểu tiên nữ đệ nhất thiên hạ: 【Hình ảnh】

Tiểu tiên nữ đệ nhất thiên hạ: Đây là yêu cầu ạ.

Gửi tin nhắn xong, ba tin nhắn của cô đều hiện lên là “Đã đọc”, Phó Lê kiên nhẫn chờ đối phương trả lời.

Nếu giờ phút này Phó Lê rời khỏi Tao-bao nhìn app trò chơi một chút thì sẽ phát hiện, bây giờ bé con nhà cô phát hiện có khách tới cửa, đang vui vẻ trả lời.

Ông chủ: Được, giá từ 20 đến 100 tệ, cụ thể xem yêu cầu trình độ viết văn của bạn. Bình thường viết văn tiếng Anh bạn lấy bao nhiêu điểm?

Phó Lê suy nghĩ tình huống của thân thể này, bắt đầu trả lời.

Tiểu tiên nữ đệ nhất thiên hạ: 30 điểm là điểm tối đa của viết văn môn tiếng Anh, viết đại khái có thể lấy 20 đến 23 điểm.

Ông chủ: 50 tệ, 30 phút sẽ có bản thảo.

Tiểu tiên nữ đệ nhất thiên hạ: Được.

Phó Lê lập tức gửi “được”, sau khi trả tiền thì bắt đầu làm bài tập.

Đại đa số đề bài của bài tập đều rất đơn giản, tốc độ viết của Phó Lê rất nhanh, nhưng thường thường sẽ chú ý trò chơi một chút. Bé con trong giao diện trò chơi đang gõ bàn phím. Trên màn hình là từng đường kẻ, cũng không biết là đang viết cái gì.

Hai mươi phút sau, điện thoại của Phó Lê rung lên, bên trên thanh thông báo hiện lên là người bán trên Tao-bao trả lời lại.

Ông chủ: Viết xong rồi, mời xác nhận nhận hàng trước, tôi gửi bài văn đến cho bạn.

Phó Lê lập tức xác nhận nhận hàng, sau đó nhận được bài văn ông chủ gửi tới.

Đối với người có trình độ tiếng Anh tốt, một bài luận đạt 20 điểm là điều rất dễ dàng. Chỉ cần viết đúng yêu cầu, tập trung vào chủ đề, không mắc lỗi ngữ pháp lớn, hơi nói tới mấy kiểu câu vận dụng là có thể đạt được điểm này.

Phó Lê xem một lần, cảm thấy không tệ, nghĩ thầm về sau còn có thể tới, lập tức vote khen ngợi, sau đó chép bài văn vào sách bài tập.

Giờ phút này, trong phòng đơn nhỏ ở thủ đô, nam sinh nhìn thấy đã nhận được 50 tệ, thật cẩn thận gửi vào trong quỹ không kỳ hạn.

Tuy rằng ít tiền tiết kiệm, nhưng cũng phải biết cách quản lý tài sản.

Cho dù là mỗi ngày chỉ có mấy phần của một đồng tiền lợi tức, vậy cũng tốt hơn là không có.

Phó Lê làm bài tập xong, xem qua điện thoại, phát hiện bé con lại đi tắm rửa. Nhóc chibi đáng yêu trắng trắng không mặc quần áo, vị trí nào đó lại được làm mờ. Phó Lê nhìn, phát hiện bé chỉ bóp một chút sữa tắm, dáng vẻ giống như là không nỡ dùng, lập tức cảm thấy tim rất đau.

Trường Trung Học Hoành Thụy là chế độ học ngoại trú, tiết tự học tối hôm nay kết thúc, lúc Phó Lê sửa sang lại cặp sách đi ra cổng trường thì xe trong nhà đã tới đón cô.

Về đến nhà, trong nhà trống không, chỉ có một mình dì giúp việc.

Phó Lê hỏi: “Anh cháu đâu ạ?”

“Tiên sinh nói hôm nay phải ở lại công ty tăng ca, sợ là phải trực tiếp ở công ty luôn không về.”

“À.” Phó Lê đáp một tiếng, cảm thấy là thao tác cũ, cũng không để ý, trở về phòng mình.

Bé con đã tắm rửa xong, đang đọc sách. Nút 【lớp học】đã sáng lên, Phó Lê nhanh chóng click vào, bắt đầu chọn tiết học cho bé con.

Lúc này hệ thống giải thích: “Tất cả chương trình học đều có một tiết học đầu miễn phí, bắt đầu từ tiết thứ hai phải mở khóa chương trình học.”

“Mở khóa chương trình học có phải là phải bỏ tiền ra không?” Phó Lê đã chuẩn bị tâm lý.

“Đúng vậy đó.”

Phó Lê: “…Vậy tôi đây vẫn chọn chương trình học riêng cho bé con trước đã, có thể không tiêu tiền thì không tiêu tiền, giai đoạn sau thật sự không được nữa thì tiêu một chút.”

Hệ thống: “…” Dáng vẻ của ký chủ thật sự rất giống keo kiệt đó!

Sau khi chọn chương trình học cho bé con xong, Phó Lê đi tắm rửa.

Giờ phút này, trong gian phòng nhỏ nào đó ở thủ đô, nam sinh mới vừa tắm rửa xong cảm thấy rất kỳ quái.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ít kiến thức anh chưa từng học?

Anh nằm ở trên giường, nghĩ đến chiều nay hình như cũng xuất hiện loại tình huống này, nhíu mày trầm tư đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Sao hôm nay nhiều chuyện kỳ lạ như vậy?

Sau khi tắm rửa xong, Phó Lê nằm ở trên giường nghịch điện thoại. Dựa theo giải thích của thuốc thiên phú, hệ thống đưa tặng một lọ thuốc thiên phú cấp thấp giá trị 100 tệ, sau khi uống xong, trong vòng 72 giờ có thể làm trí nhớ của bé con đạt đến trị số tối đa.

Phó Lê nhìn xuống bảng giờ giấc của bé con, chuẩn bị thời gian tiếp theo chỉ cần bé con có thời gian rảnh thì sẽ sắp xếp cho bé con đi học.

Nửa giờ sau, bé con học xong một tiết, Phó Lê lại nhanh chóng sắp xếp tiết tiếp theo cho bé, gần như là vừa kết thúc tiết học này đã sang tiết khác ngay.

Trước mắt thì level của bé con là level hai, muốn lên tới level ba thì cần bé con học đủ năm tiết học.

Bé con ơi, nếu không thì đêm nay con không ngủ nữa nha?

Bé con có thể không ngủ hay không thì Phó Lê không biết, dù sao thì tới 11 giờ, đồng hồ sinh học thân thể này của cô muốn cô đi ngủ.

Sáng hôm sau, Phó Lê ăn sáng ở nhà xong, tài xế đưa cô đến trường. Nộp bài tập, cô móc điện thoại ra, thừa dịp bây giờ bé con đang học tiết tự học buổi sáng, nhanh chóng sắp xếp tiết học sau cho bé.

Sau khi bé con học xong, Phó Lê kinh ngạc phát hiện chương trình học trước mắt có thể chọn cho bé con học đều đã học xong tiết đầu tiên hết rồi, kế tiếp còn phải học, vậy thì chỉ có thể nạp tiền mua chương trình học.

Phó Lê hỏi: “Mua chương trình học cho bé con như thế nào?”

“Mời ký chủ click vào nút bấm 【nạp phí】, nạp phí đồng vàng, giá của chương trình học là: giá của chương trình học bình thường là một tệ một tiết. Chương trình học cao cấp năm tệ một tiết, chương trình học VIP là mười tệ một tiết.”

Phó Lê: “…Bây giờ bé con mới từ level một lên level hai phải học năm tiết, vậy có phải là giai đoạn sau thăng cấp rồi thì chương trình học càng nhiều hơn không?”

“Đúng vậy đó ký chủ. Nhưng mà ký chủ yên tâm, ngoại trừ việc bé con đang làm thêm với đi học trên trường, thời gian còn lại đều có thể học, cho nên nếu như ký chủ không mua thuốc thiên phú cũng có thể để bé con thức đêm, xếp cho bé con ngày nào cũng học mấy tiết. Một tiết học chỉ một giờ thôi, thuốc thiên phú có thể rút ngắn một nửa thời gian của chương trình học.”

Phó Lê biết những cái này đều là motif của trò chơi, bình thường thì giai đoạn trước thăng cấp rất dễ, giai đoạn sau càng ngày càng khó. Từ 0 lên level 1 chỉ cần một tiết học, level 1 lên level 2 thì phải năm tiết. Vậy thì sau này chắc chắn càng nhiều, nói không chừng còn phải lên chương trình học cao cấp hoặc là chương trình học VIP.

Cho nên, khả năng là sau này bé con chỉ thăng cấp một hồi, phải tiêu mất mười tệ hoặc là 100 đến 200 tệ?

Phó Lê ngẫm lại phí sinh hoạt một tháng của mình cũng chỉ có một vạn, nhưng tháng trước giữ lại được không ít tiền, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, miễn cho về sau phải hỏi xin thêm tiền tiêu vặt của anh trai.

Sau khi kết thúc tự học buổi sáng, bé con thành công thăng cấp đến level 3. Ngày hôm nay bé con học full tiết, giữa trưa phải làm thêm, chỉ có buổi tối mới có thời gian học, vì thế Phó Lê không chú ý nữa, tập trung vào học.

Tiết thứ tư của buổi sáng là thể dục, các nữ sinh của lớp 12-2 sau khi tập hợp ở sân thể dục thì đứng cùng nhau.

Giáo viên thể dục cầm danh sách nữ sinh trong lớp, nói: “Tiết này chúng ta kiểm tra gập bụng.”

Các nữ sinh đi đến phòng thiết bị cầm đệm, Phó Lê cùng một tổ với đàn em của mình, cô đang muốn đi về phía trước thì phát hiện thân thể của mình không chịu khống chế, liếc mắt ra hiệu với đàn em ở bên cạnh.

Ý thức được không ổn, Phó Lê ở trong lòng nói: “Xem xét nguyên tác.”

Trước mặt cô xuất hiện một cái khung tròn không có thật:

【Phó Lê thay đổi vị trí với đàn em, cùng một tổ với Tô Xuân Xuân. Khi Tô Xuân Xuân làm gập bụng, bóng rổ mà nam sinh đang chơi ở bên kia bay lại đây, Phó Lê thấy nhưng lại không nhắc nhở Tô Xuân Xuân, Tô Xuân Xuân bị bóng rổ đập trúng mũi, đau đến nỗi nước mắt ứa ra.

Vừa lúc tiết này Lục Trăn Xuyên cũng học thể dục thấy một màn này, dẫn Tô Xuân Xuân đi phòng y tế, trong lòng cảm thấy Phó Lê tâm địa ác độc.】

Giờ phút này thân thể của Phó Lê còn đang dựa theo cốt truyện nguyên tác, cô đã thay đổi vị trí, cùng một tổ với Tô Xuân Xuân.

Tô Xuân Xuân nằm ở trên đệm, đúng lúc này, một quả bóng rổ bay về phía bên này, Phó Lê lập tức nói: “Sửa chữa nguyên tác.”

Tất thảy xung quanh đều ngừng lại, Phó Lê xóa chữ “không” ở trong câu “Phó Lê thấy nhưng lại không nhắc nhở Tô Xuân Xuân” đi, chọn 【OK】.

Ngay sau đó, tất thảy xung quanh lại như cũ, bóng rổ bay về phía bên này, thân thể Phó Lê theo bản năng nói: “Tô Xuân Xuân, cẩn thận!”

“Hả?” Tô Xuân Xuân không phản ứng lại, còn nghi ngờ nhìn Phó Lê.

Phó Lê ý thức được nhắc nhở như vậy cũng vô dụng, cũng may phía trước đã xảy ra thay đổi, cốt truyện đằng sau tự mình phát triển, thân thể của cô đã có thể hành động, cô lập tức vươn tay ra, nhào qua phía quả bóng rổ kia, dùng tay chụp bay nó đi.

Phó Lê nhào một cái, trọng tâm cả người đều xô về phía trước, cả người lập tức đè ở trên người Tô Xuân Xuân…

“A!” Tô Xuân Xuân bị trọng lượng bất thình lình áp xuống không thở nổi.

Mấy nữ sinh xung quanh thấy rõ chuyện đã xảy ra, lập tức lại đây đỡ Phó Lê.

“Không có việc gì, không có việc gì đấy chứ?”

Phó Lê cảm giác ngực đau quá! Tô Xuân Xuân quá gầy, áp lên đau chết cô QAQ!

Lúc đứng dậy cô nhíu mày, muốn xoa xoa chỗ bị đau, lại cảm thấy nhiều người như vậy, động tác này không lịch sự, chỉ có thể nhịn xuống, ghét bỏ liếc nhìn Tô Xuân Xuân còn nằm một cái: “Phản ứng thật chậm.”

Tô Xuân Xuân đỏ mặt, xấu hổ nhìn Phó Lê, nhìn lại phía sau, quả bóng rổ kia còn đang bật lên.

Lục Trăn Xuyên cách đó không xa thấy một màn này, quả thật không dám tin tưởng cứu Tô Xuân Xuân chính là Phó Lê, lập tức chạy tới, ngồi xổm xuống dò hỏi Tô Xuân Xuân: “Cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Tô Xuân Xuân nhanh chóng lắc đầu, sau đó cô ấy nhìn về phía Phó Lê nói: “Cảm ơn cậu.”

Bây giờ Phó Lê còn cảm thấy ngực đau, miễn cho sau đó còn kích phát cốt truyện gì đó, nói: “Chúng ta đổi về như cũ đi, tôi không cùng tổ với cậu nữa. Quá gầy, đè nặng đau chết mất.”

Tô Xuân Xuân đáng thương vô cùng nhìn Phó Lê, sau đó nghĩ tới cảm giác lúc vừa rồi Phó Lê đè ở trên người mình, mắt đầy hâm mộ nhìn trước ngực Phó Lê, lại cúi đầu nhìn mình, bất đắc dĩ thở dài.

“Cậu làm sao vậy?” Lục Trăn Xuyên khó hiểu hỏi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy dáng người của Phó Lê rất tốt.” Tô Xuân Xuân hâm mộ nói: “Không giống tớ, giống như trẻ con ấy.”

Lục Trăn Xuyên không hiểu suy nghĩ của con gái, nhìn Phó Lê cao 1m7, lại nhìn nhìn Tô Xuân Xuân, nói: “Cũng không phải khá tốt? Cậu tương đối nhỏ xinh.”

Nam sinh đánh giá dáng người nữ sinh theo kiểu: dáng người cao ráo thì có thể là mỹ nữ chân dài, dáng người thấp thì đó lại là nhỏ xinh đáng yêu. Nhưng mà có đôi khi nữ sinh nhìn chính bản thân mình thì sẽ rất nghiêm khắc.

Cao cao gầy gầy thì sẽ vô cùng hâm mộ, nếu như còn có ngực, vậy thì càng tốt.

Vừa khéo Phó Lê chính là loại nữ sinh sở hữu dáng người đều chọn không ra tật xấu nào.

Phó Lê đổi về cùng một tổ với đàn em, đàn em nhỏ giọng nói: “Chị Lê, chị thật sự quá thông minh! Biết tiết này anh Lục cũng học thể dục, khả năng sẽ thấy, nhanh chóng cứu Tô Xuân Xuân, cái này có thể làm anh Lục có thiện cảm với chị!”

Phó Lê: “…” Cũng không phải, cảm ơn!

Lúc đang chuẩn bị đi thì Lục Trăn Xuyên nghe được lời này, nghi ngờ từ ngày hôm qua tới nay nhận được lời giải, khinh thường cười lạnh một tiếng.

Cậu ấy còn đang thấy kỳ quái Phó Lê bị làm sao vậy, sao đột nhiên không ức hϊếp Tô Xuân Xuân nữa, hoá ra là bởi vì cái này.

Lục Trăn Xuyên đi đến bên cạnh Phó Lê, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “Phó Lê, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng rằng như vậy là có thể làm tôi thích cậu. Cậu như thế nào, tôi rất rõ ràng!”

Phó Lê ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu ấy, nói: “Nói xong mời cút đi.”

Lục Trăn Xuyên: “…” Đây chắc chắn là lạt mềm buộc chặt!!