Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản

Chương 15




Thời tiết đầu đông bắt đầu trở lạnh, nên buổi sáng trời khá lạnh. Ngày nào Phó Lê cũng nằm trên giường đều không muốn chui ra khỏi chăn, mong ngày nào cũng là cuối tuần để hôm nào cũng có thể nằm ườn trên giường từ sáng tới tối.

Ngày nào cô cũng đợi tới lúc gần sát tới lúc bắt buộc phải rời khỏi giường mới xốc chăn lên, đứng dậy thay quần áo, rửa mặt, ăn sáng.

Trên đường tới trường, cô chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, phát hiện trong màn hình điện thoại, phía bé con đã bắt đầu có tuyết rồi!

Phó Lê ở phía Nam nên mùa đông không thường xuyên có tuyết, đặc biệt là thành phố nơi cô đang ở, đã rất lâu rồi chưa có tuyết rơi. Nhớ lại ký ức của cơ thể này, lần trước tuyết rơi là lúc học tiểu học...

Phó Lê hơi hâm mộ, nhìn bé con mặc áo khoác lông cô mua, cổ quàng khăn, chân còn đi giày tuyết không thấm nước, cả người tròn vo đáng yêu cực kỳ, cô cũng muốn được mặc tròn vo như quả bóng như vậy.

Sau khi mặc đồng phục mùa đông lên người, Phó Lê tròng lên người thêm một cái áo khoác nữa, không mang khăn quàng cổ, cứ thế đi ra ngoài.

Sáng sớm tháng mười hai, trời vẫn chưa sáng hẳn. Xe chạy tới cổng trường trung học Hoành Thụy, khi Phó Lê xuống xe vừa vặn gặp được Tô Xuân Xuân, bên cạnh cô ấy còn có một nữ sinh khác, là học sinh của lớp chọn ban tự nhiên lớp kế bên, cũng chính là lớp của Lục Trăn Xuyên.

"Cuối tuần này là sinh nhật của Lục Trăn Xuyên, nghe nói cậu giúp cậu ấy lên danh sách những người được mời tới dự? Xuân Xuân, cậu có thể thêm tên tớ vào được không?"

"Được, tớ sẽ viết tên cậu vào đây, có điều cậu ấy có đồng ý hay không, tất cả vẫn phải phụ thuộc vào quyết định cậu ấy." Tô Xuân Xuân rất dễ nói chuyện.

Cơ thể của Phó Lê đột nhiên mất khống chế đi thẳng về phía trước, vỗ bả vai Tô Xuân Xuân.

Điều này khiến cô sợ hết hồn, nhanh chóng nói thầm trong đầu: "Kiểm tra nguyên tác."

【Phó Lê nhìn Tô Xuân Xuân, nhếch miệng cười lạnh khinh khỉnh xem thường, ra lệnh nói: "Viết tên của tôi lên nữa, không cho phép Lục Trăn Xuyên gạch tên tôi đi, nếu không... cậu biết mình nên làm gì rồi đấy!"

Tô Xuân Xuân sợ hãi, hai chân nhỏ run lẩy bẩy: "Được...được ạ."

Phó Lê hừ lạnh một tiếng, sau đó đi vòng qua Tô Xuân Xuân, ỷ vào đôi chân dài của mình, đi ở phía trước.】

Thấy nội dung cốt truyện không có vấn đề gì, Phó Lê thở phào nhẹ nhõm, ngay giữa lúc đang định sửa lại cốt truyện, lại nghe Tô Xuân Xuân nói: "Phó Lê, tớ viết tên cậu vào rồi đó!"

Hai mắt Tô Xuân Xuân sáng lấp lánh nhìn Phó Lê, như đang chờ cô khen ngợi.

Phó Lê: "..." Không đúng, chuyện này khác hẳn so với nguyên tác!

Phó Lê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô chả có tí hứng thú nào đối với sinh nhật của Lục Trăn Xuyên, đã vậy còn phát hiện cơ thể đã có thể khống chế được lại, lập tức nói: "Tớ không có ý định đi."

"...???" Trong đầu nhỏ của Tô Xuân Xuân xuất hiện vô số dấu chấm hỏi, không hiểu nhìn Phó Lê: "Sao lại vậy? Không phải năm ngoái cậu nói, sau này năm nào cậu cũng muốn đi, rồi nói mình viết tên của cậu vào đó sao?"

"Đột nhiên phát hiện Lục Trăn Xuyên lớn lên khiếm khuyết, không xứng với tớ nữa, nên không muốn đi." Phó Lê nói.

Tô Xuân Xuân còn có nữ sinh bên cạnh: "...???" Khiếm khuyết cái gì vậy, người ta chẳng phải vẫn đang là hotboy trường trung học Hoành Thụy đó sao?

Phó Lê thu tay về, nói: "Bài tập hôm qua tớ quên chưa làm, đưa vở toán đã làm của cậu cho tớ mượn chép với."

"À ừ." Tô Xuân Xuân nhanh chóng mở cặp đựng sách vở của mình, lấy vở toán đã làm ra.

Phó Lê nhận vở, sau đó nói: "Gạch tên tớ đi, còn có, sau này những hoạt động nào có liên quan tới Lục Trăn Xuyên, tớ sẽ không tham gia nữa, những uy hϊếp trước đây tớ làm với cậu, cậu có thể xí xóa coi như chưa có."

Nói xong, Phó Lê đi về phía lớp học.

Nhìn cô rời đi, trong mắt Tô Xuân Xuân tràn đầy sùng bái: "Phó Lê ngầu quá đi mất! Người cao thật luôn ấy! Nếu chân mình có thể dài được như cậu ấy thì tốt biết bao..."

Nữ sinh bên cạnh thấy Tô Xuân Xuân không hiểu rõ tình hình, không nhịn được nói: "Không đúng, Xuân Xuân này, mình thấy Phó Lê dạo này là lạ sao ấy? Chẳng phải cậu ấy rất thích Lục Trăn Xuyên sao? Trước đây cũng bởi vì Lục Trăn Xuyên mà thường xuyên tới làm phiền cậu đấy thôi."

"Ừm, có khi do bây giờ ngoại hình của Lục Trăn Xuyên không còn là gu của cậu ấy nữa." Tô Xuân Xuân nghĩ tới lời Phó Lê vừa nói, nghi ngờ nhìn sang nữ sinh bên cạnh: "Mình thấy ngoại hình của A Xuyên không có khiếm khuyết nào mà nhỉ, vẫn rất ưa nhìn."

"Đúng vậy, vẫn rất tuấn tú như cũ."

"Kỳ lạ thật đấy, có khi là do thẩm mỹ bây giờ của cậu ấy thay đổi rồi cũng nên." Tô Xuân Xuân nói.

Trên đường đi tới phòng học, Phó Lê khó hiểu hỏi hệ thống: "Hệ thống, tại sao lại không giống như nội dung trong nguyên tác vậy? Rõ ràng tôi vẫn chưa thay đổi cốt truyện mà?"

"Tuy nói có cốt truyện, nhưng cái nhìn của nữ chính với ký chủ đã thay đổi, vì lẽ đó nên nếu như nam nữ chính chủ động hành động không dựa theo cốt truyện, mấy đoạn nhỏ kia sẽ hết hiệu lực, sau đó cơ thể ký chủ lại có thể tự khống chế được." Hệ thống giải thích.

Phó Lê đã hiểu: "Được rồi, ngược lại còn giúp tôi tích lũy được thêm quyền thay đổi cốt truyện, miễn cho sau này tôi hết cơ hội sửa đổi."

Sau khi Phó Lê tới lớp học, bắt đầu ngồi xuống bàn chép bài tập toán về nhà của Tô Xuân Xuân. Cô nhanh chóng chép xong xuôi, lại bật máy sưởi tay lên dùng, để cho đám đàn em mang vở để lại lên bàn Tô Xuân Xuân, ngồi im một chỗ, ở trong phòng học, chẳng muốn đi đâu!

Phó Lê cầm máy sưởi hình chân mèo, mở điện thoại lên, phát hiện bé con trong điện thoại đang nghiêm túc học tiếng anh.

Phó Lê đảo con ngươi một vòng, đưa tay chọt chọt lên gò má bé con.

Cô không cảm nhận được sự tiếp xúc với gò má của bé con, chỉ chọc chọc mấy cái vào màn hình điện thoại thôi, nhưng Lục Triết lại cảm nhận được có cái gì đó đang chạm vào mặt mình…

Mặt Lục Triết chiếm một phần nhỏ trên màn hình điện thoại, ngón tay Phó Lê chọc chọc trên màn hình như vậy, khiến Lục Triết cảm nhận được có bàn tay đang chọc vào mặt, làm cho anh có chút bối rối.

Lục Triết chớp chớp mắt, nghĩ tới là Phó Lê, nhưng đang ở trong phòng học, nên Lục Triết không biểu hiện ra điều gì bất bình thường.

Tuy nhiên, một giây sau, anh lại cảm thấy có người vỗ nhẹ vào lưng.

Tiếp theo là tới tay cũng bị chọc chọc mấy cái, sau đó lại tới mông của anh?

Mặt Lục Triết lập tức đỏ bừng.

Cô… Sao cô có thể...Sao có thể chạm vào mông anh như thế được?

Cô là con gái mà!

Lục Triết mím môi lại, cảm giác nhịp tim của mình tăng nhanh khủng khϊếp, lập tức hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh trở lại.

Không được, ngày hôm nay về nhà phải nói chuyện cẩn thận với cô mới được, sao có thể tự nhiên sờ mó mông anh vậy được!