Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày

Chương 12






"Đi thôi, Nhị thúc dẫn ngươi đi dạo." Ngụy Sơ duỗi bàn tay về phía Thẩm Diệu Âm, bàn tay hắn xương khớp rõ ràng, móng tay màu đỏ tím đặc trưng lại một lần nữa xâm nhập vào đáy mắt Thẩm Diệu Âm.Tư Đồ Yếm hơi nhíu mi, hắn đang định tiến về trước nửa bước, lại thấy Thẩm Diệu Âm quay qua chậm rãi lắc đầu với hắn.

Chỉ cần ánh mắt của nàng thoáng mang theo vẻ ngăn lại, Tư Đồ Yếm liền nghe lời dừng bước chân.Thẩm Diệu Âm cũng không nắm lấy tay Ngụy Sơ, nàng cũng biết vị Nhị thúc này của mình mắc bệnh sạch sẽ, hắn vươn tay cũng chỉ cho có.Người của Thanh Diễn Tông rất e ngại Ngụy Sơ, Ngụy Sơ cũng không quan tâm việc này, hắn không có hứng thú giải thích với người khác, nhưng hắn sẽ thường xuyên dẫn Thẩm Diệu Âm đi dạo.

Lâu dần, Thẩm Diệu Âm làm tiểu tùy tùng theo sau cũng nhận được nhiều lợi ích, ví dụ như không có ai dám vô duyên vô cớ bắt nạt nàng nữa.

"Vì sao Nhị thúc vừa rồi lại nói vậy?""Ta chọc tức cái tên Yến Quỳ một chút, không được à?" Bình thường hắn ghét bỏ Thẩm Diệu Âm không thôi, mở miệng một tiếng đồ ngốc, ngậm miệng cũng một tiếng đồ ngốc, mấy lời như cướp dâu này cũng chỉ là lừa gạt người.Thẩm Diệu Âm chưa hề cảm thấy Ngụy Sơ có tính trẻ con như vậy.

"Nói cho ta nghe một chút, Tư Đồ Yếm ở địa cung có dáng vẻ gì." Giọng nói của Ngụy Sơ không lớn, còn mang theo vẻ tò mò.Quả nhiên, Ngụy Sơ có việc mới tới, hắn chịu bỏ qua thân phận cao quý tới tìm nàng nhất định không chỉ vì tản bộ đơn giản thế này.Thẩm Diệu Âm dùng hiểu biết của mình nói cho Ngụy Sơ một phen, Ngụy Sơ từ chối cho ý kiến.Hắn nhìn tân khách tới lui, nói một câu: "Thẩm Phụng Thiên muốn hiến vật quý, ngươi có hứng thú đấu lấy bảo bối của Tư Đồ Yếm không?" Bước chân của Thẩm Diệu Âm hơi chậm lại."Mấy cây nấm bảo bối kia của ông ta đều từ Côn Luân động phủ truyền ra ngoài, chỉ cần dựa vào tẩm bổ linh hỏa chín ngày.


Cái lão già Thẩm Phụng Thiên kia đúng là vô dụng, cầm trong tay cây nấm mà không nỡ ăn, cũng chỉ có thể trở mắt nhìn linh lực của cây nấm tiêu hao đến gần như không còn.

Chẳng qua nếu dùng cho ngươi, mấy cây nấm sí diễm hỏa linh này có lẽ sẽ có chút tác dụng." Đầu ngón tay Ngụy Sơ dí vào mi tâm Thẩm Diệu Âm: "Không tệ, Kim đan kỳ rồi."Ngụy Sơ không hỏi Thẩm Diệu Âm tu luyện thế nào, Thẩm Diệu Âm cũng không có ý định chủ động nói."Nấm sí diễm hỏa linh có thể làm cho Cẩn Dương tinh quân thức tỉnh không?" Nàng đột nhiên hỏi."Sao, ngươi muốn cho hắn thức tỉnh à?" Ngụy Sơ nói: "Nếu ngươi muốn hiểu rõ hắn, thật ra ta có thể nói cho ngươi biết.""Sư phụ Thanh Phong đạo nhân của Tư Đồ Yếm là một người hiền lành.

Nơi nào ở Tiên giới có khó khăn, nơi đó sẽ có hắn.

Cũng vì vậy, mấy con yêu thú kỳ kỳ quái quái làm hại nhân gian kia dần dần biến thành nhiệm vụ của Côn Luân động phủ bọn họ.

Bởi vì có Côn Luân động phủ, các tu sĩ khác mới ít đi phiền phức phải giằng co với yêu thú.

Nhưng cũng chính vì vậy, các tiên môn khác cũng cực kỳ ỷ lại vào Thanh Phong đạo nhân." Ngụy Sơ dừng một chút: "Ngươi ở Thanh Ly cung mấy ngày, không cảm thấy có gì kỳ quái sao?"Thẩm Diệu Âm càng thêm nghi hoặc.Ngụy Sơ nói tiếp: "Sau này các đệ tử môn phái khác gặp phải yêu thú, bọn họ sẽ không chủ động đi công kích nó.

Phản ứng đầu tiên của họ là liên hệ Thanh Phong đạo nhân, nếu như Thanh Phong đạo nhân tới trễ, bọn họ sẽ còn bất mãn.

Bổn phận của người tu tiên là trừ yêu trảm ma, thế nhưng đúng lúc đó ở giới Tu Tiên, việc trừ yêu trảm ma này gần như hoàn toàn biến thành trách nhiệm của Côn Luân động phủ.Thanh Phong đạo nhân giúp bọn họ, lâu dần bọn họ liền quen thói được trợ giúp.

Nếu như Thanh Phong đạo nhân có một lần không giúp, bọn họ còn chửi mẹ.

Sau này khi Thanh Phong đạo nhân tạ thế, Tư Đồ Yếm liền trở thành người trấn áp yêu thú.


Yêu thú đông đảo, Thanh Ly cung không chứa nổi, Tư Đồ Yếm liền trấn áp chúng nó dưới hồ Thiên thu.Tính tình của Tư Đồ Yếm cũng không hiền lành như Thanh Phong đạo nhân, hắn không có gọi là đến đuổi là đi.

Có thể để hắn động tay động chân không đều phải xem tâm trạng hắn thế nào.

Hắn không có lòng thông cảm bao la, thân là tu sĩ, ngay cả đuổi bắt yêu thú mà cũng không làm được, ta cũng cảm thấy dạng người này không đáng để hắn hỗ trợ.

Bị yêu thú ăn là phải rồi.Sau này ta lại nghe nói, Thanh Phong đạo nhân bảo hắn trấn giữ Thanh Ly cung, không có việc gì thì đừng ra khỏi cửa chém chém giết giết.

Hắn liền tuân theo sư mệnh ở lại Côn Luân động phủ, mấy chục năm như một ngày ở đó, làm bạn với không biết bao nhiêu yêu thú, trông coi cung điện vô cùng lạnh lẽo cùng với hồ Thiên thu sâu không thấy đáy.

Lại sau đó nữa là đến trận chiến Thần Ma."Ngụy Sơ nhìn về phía Thẩm Diệu Âm: "Người bình thường nên ở trong Thanh Ly cung chỉ hai ngày thì ngay cả xương cốt cũng không còn, sao ngươi còn có thể nhảy nhót tưng bừng trước mặt ta vậy." Hắn vừa suy nghĩ tới, sau đó thấp giọng cười: "Xem ra ngươi rất hợp tâm ý của hắn." Kỳ thật, hắn còn chưa nói cho Thẩm Diệu Âm biết, đó là...Tất cả yêu thú trong Thanh Ly cung đều có một tia ký ức kinh hoàng khắc sâu vào máu.

Lúc ấy Đại trưởng môn vì muốn ngáng chân Tư Đồ Yếm, thừa dịp Tư Đồ Yếm đang vật lộn cùng Ma Thần, ông ta liền liên kết với các môn phái khác, lén lẻn vào Thanh Ly cung, cố ý hợp lực với người khác cùng nhau thả yêu thú bị trấn áp trong Thanh Ly cung ra.Vô số yêu thú làm nhiều việc ác bị vây ở Côn Luân động phủ không biết bao nhiêu năm, bọn chúng đã sớm đọng lại một tia oán khí, một khi nhìn thấy mặt trời, việc đầu tiên đám yêu thú muốn làm sau khi thoát khỏi lồng giam chính là kéo bè kéo cánh đi công kích Tư Đồ Yếm.

Bọn chúng điên cuồng kêu gào, muốn xé hắn thành bột phấn! Bọn chúng phát ra những tiếng gào thét khiến người ta rợn tóc gáy, không biết mệt mỏi mà phóng tới hắn! Muốn cắn xé hắn! Nuốt chửng hắn!Đám yêu thú tầng tầng lớp lớp tấn công về phía hắn, nhưng lại liên tục bị đánh bại.

Ngay khi bọn chúng muốn bỏ chạy...!Tư Đồ Yếm lại giết thành nghiện!Lúc ấy hắn đã chinh chiến hồi lâu trong trận chiến Ma Thần, sau một kiếm diệt trừ Ma Thần, hắn lập tức thăng lên tiên vị.Hắn vốn có thể lập tức thoát thân, không cần tiếp tục để ý tới trận chiến Thần Ma gì đó nữa, tìm một nơi trốn đi giống như các thần tiên khác, chỉ cần đợi trận phong ba này qua đi, một lần nữa trở về tiên vị.Thế nhưng đám yêu thú hoàn toàn không ngờ tới, Cẩn Dương tiên quân không muốn đi.Bọn chúng được Thượng cổ yêu thú dẫn theo, đám yêu thú giống như thủy triều quét sạch về phía hắn.


Chúng nắm chắc thời cơ, thừa dịp hắn tru sát Ma Thần, chọn lúc hắn sức lực kiệt quệ mà tấn công.

Thế nhưng rất kỳ quái, ngay lúc đó trong mắt Tư Đồ Yếm không hề có nửa điểm mệt mỏi, lúc hắn thấy đám yêu thú đang chen chúc nhau, trong mắt liền lướt qua một tia thần thái khác, rõ ràng là vẻ hưng phấn khát máu! Tư Đồ Yếm thích giết chóc!Hàng trăm yêu thú tập kích bất ngờ, cảnh tượng kia có thể dùng từ "không biết sống chết" mà miêu tả.

Tới một giết một, tới hai giết hai.

Thần cản giết thần, phật cản giết phật! Dường như một loại thuộc tính bị phủ bụi nào đó trong con người Tư Đồ Yếm bị kích phát, hắn càng giết càng hăng! Hắn giết yêu thú càng nhiều, thần thái cực nóng trong mắt hắn càng rực!Rõ ràng là Tiên Quân, thế nhưng thủ đoạn cùng lực đạo mà hắn dùng để trảm yêu thú còn thuần túy hơn so với Ma Tôn.

Đám yêu thú thấy hắn bị kích thích thì run lẩy bẩy không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, trận chiến Thần Ma này, đám yêu thú nhất định là con tốt thí, bị Tư Đồ Yếm giết đến chạy tứ tung.Trận chiến lúc ấy làm cho đám yêu thú bị tổn thương nghiêm trọng, bọn chúng bị đại trưởng lão xem như bia đỡ đạn, đại trưởng lão và những người khác kiên trì ở hậu phương, ẩn núp chơi ngáng chân Tư Đồ Yếm.

Cuối cùng, bọn họ dùng bao nhiêu thủ đoạn hạ lưu như vậy cũng trúng được một cái! Sau khi Tư Đồ Yếm bị trọng thương, bọn họ liền làm ngư ông đắc lợi, bắt lại đám yêu thú bị giết tan đàn xẻ mé trở lại Thanh Ly cung lần nữa, cứ như vậy, bọn họ không cần tốn nhiều sức đuổi bắt đám yêu thú, lại còn lập được công lớn.Tư Đồ Yếm bị trọng thương, các Đại trưởng lão giẫm lên những thi thể bị Tư Đồ Yếm đánh ngã khắp nơi trên đất.Đây chính là nguyên do có Côn Luân động phủ như ngày hôm nay.Suy nghĩ lần nữa cuộn trào, Ngụy Sơ lại nhớ tới "Yến Quỳ".

Tên đệ tử kia mang lại cho hắn một cảm giác rất kỳ quái, đôi mắt đó cứ như mình từng gặp ở đâu rồi.

Nghĩ đến đây, trong đầu Ngụy Sơ xuất hiện một ý nghĩ thần kỳ."Đồ ngốc, Nhị thúc ta có một suy đoán rất lớn mật, ngươi có muốn biết không?"------oOo------.