Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng

Chương 7




Tôi không biết câu mình vừa nói có gì sai. Chỉ biết sau khi tôi nói xong, Lục Minh Kỳ nhìn tôi chằm chằm trong ba phút.

Hôm nay, kể từ giây đầu tiên chúng tôi gặp mặt, tâm tình hắn đã không tốt, bây giờ thì chính thức đạt đỉnh điểm.

Thế nhưng hắn vẫn không nổi giận. Đến cả thứ ngứa đòn như Lục Minh Tinh mà hắn còn có thể giữ bình tĩnh thì chẳng có lý do gì mà không kiềm chế được trước mặt tôi.

Tôi đợi một lúc, thấy hắn không có ý định mở miệng, đành tháo dây an toàn, bước xuống xe.

Cửa xe đóng sầm lại, tôi nhìn nhìn qua cửa sổ nửa mở, thấy Lục Minh Kỳ vẫn đang trân trối nhìn tôi.

Ánh mắt có thể nói là hết sức phức tạp.

Tôi không biết phải diễn tả thế nào. Dường như hắn đang hết sức đau lòng, đầy vẻ không thể tin được, còn có chút gì đó… tủi thân.

Đúng là đàn ông. Ăn trong chén, ngó trong nồi.

Rõ ràng đã động lòng với người phụ nữ khác, lại muốn tôi tiếp tục đóng vai người vợ hiền lương thục đức.

Tên oắt Lục Minh Kỳ này luôn biết cách tranh thủ thêm lợi ích cho mình. Hiện tại không phải thời điểm thích hợp để ly hôn, hai nhà vừa mới công bố một dự án trăm tỷ, đột nhiên tuôn ra tin tức ly hôn sẽ ảnh hưởng không tốt cho dự án.

Hắn không phải loại người vì tình yêu mà đòi sống đòi chết như Lục Minh Tinh. Đối với hắn, sự nghiệp mới là thứ quan trọng nhất.

Ba năm qua, tôi thân là bà chủ hào môn, bề ngoài chỉ cần ăn uống chơi bời, sống tự do tùy ý nhưng trên thực tế, tôi cũng không phải chỉ biết ăn no chờ chết, chuyện gì cũng không cần lo.

Các phu nhân cũng có vòng xã giao riêng, có các mối liên hệ và kết nối của mình. Những trường hợp nam giới không tiện ra mặt sẽ cần đến một người bạn đời đắc lực, đại diện cho mình và gia tộc đến giao thiệp.

Không ít những vụ hợp tác nhờ vào các phu nhân đi xã giao mà thành công. Có mấy lời được người bên gối thổi gió sẽ đạt hiệu quả lớn hơn nhiều.

Tôi cũng tham dự không ít trường hợp, giúp Lục Minh Kỳ lôi kéo rất nhiều đối tác tiềm năng.

Dĩ nhiên nhà họ Lục vốn ngự ở ngôi cao, lúc tôi đi xã giao cũng thường xuyên được người săn đón, không cần vắt óc tìm cách lấy lòng người khác nhưng chuyện nên làm thì tôi cũng chưa từng bỏ sót.

Ở giai đoạn hiện tại, tôi thích hợp làm mợ hai nhà họ Lục của hắn hơn.

Bây giờ hắn đối với Liên Dung vẫn còn đang ở thời kỳ cảm thấy hứng thú, chưa đến mức độ không phải cô ấy thì không được.

Xuất thân của Liên Dung đã định sẵn cô ấy cần rất nhiều thời gian và sức lực mới có thể thích nghi với giới hào môn đầy sói đội lốt cừu, có thể giao du với những người “đi với Bụt thì mặc cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy” này.

Lục Minh Kỳ tạm thời chưa muốn tôi rời đi vào lúc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tôi suy luận tiền căn hậu quả xong, trái tim bồn chồn lập tức bình tĩnh lại.

“Yên tâm đi.” Tôi trấn an hắn: “Ít nhất hiện tại chúng ta có cùng một mục tiêu.”

Hắn giúp tôi đầu tư mấy dự án triển vọng, lợi nhuận còn chưa đến tay, tôi sao có thể chia tay hắn được?

Hơn nữa, muốn cởi bỏ trói buộc thông gia chốn hào môn khá là phiền phức. Trở ngại lớn nhất là mấy vị trưởng bối hai bên, tiếp đó là phân chia tài sản, không mất 3 đến 5 tháng thì không xong.

Sắc mặt Lục Minh Kỳ càng tệ hơn, lông mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết ruồi.

Tôi xua xua tay, xoay người chuẩn bị bỏ đi.

“Giang Việt Linh!”

Hắn gọi tôi, bằng cả họ lẫn tên. Từ khi kết hôn đến giờ vẫn là lần đầu tiên đó.

Bình thường hắn gọi tôi là “bà xã”, không thì “Việt Linh”.

Tôi vô thức dừng lại.

Giọng hắn khàn khàn: “Trái tim em làm bằng đá sao?”

Khi tôi quay đầu nhìn lại, hắn đã lái xe rời đi.

Có ý gì đây?

Tôi không nhảy đông đổng lên như mấy thím bán cá nên hắn nghĩ tôi không thèm quan tâm hắn, rồi bị tổn thương?

Ha ha ha!

Bớt giỡn đi!

Đàn ông giới hào môn mà nghe được bạn gái hoặc vợ mình nói những lời này, đang ngủ cũng phải cười tỉnh.

Phải chăng mạch não chồng tôi hơi khác với nhân loại?

Mấy vị thanh niên điển trai lại tài năng, đang ở đỉnh cao sự nghiệp kiểu hắn lúc nào chẳng bị cám dỗ bủa vây. Nhiều khi ra ngoài bàn chuyện làm ăn còn phải gọi mấy em tiếp viên chân dài ngực nở tới tiếp khách. Gọi là xã giao vì công việc, có trời biết mấy người đi làm gì.

Như hắn tối qua chẳng phải cũng không về nhà đó sao?

Tùy tiện gửi một tin nhắn cho tôi, bảo là tăng ca.

Sáng sớm hôm nay, Lục Minh Tinh lập tức đến chặn trước cửa nhà tôi, bày dáng vẻ nhục nhã vì bị cắm sừng, chỉ thiếu mỗi việc chỉ vào mặt tôi, bảo tôi quản chồng mình cho tốt.

Hai người họ mà không phải anh em ruột, với cái tính tình hung bạo của Lục Minh Tinh, nói không chừng sẽ giáng cho Lục Minh Kỳ hai quả đấm.

Tôi chính là nghĩ như vậy.

Họp mặt chị em xong, tôi bắt xe về nha. Vừa về đến nơi đã thấy Lục Minh Tinh với khóe miệng bầm đen.

Lục Minh Kỳ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, vẻ mặt u ám.

Trên bàn đặt một chiếc laptop, kết nối với camera giám sát ở cửa, đang chiếu cảnh Lục Minh Tinh vung tay đấm mạnh vào cửa.

Lục Minh Tinh ngồi dưới đất, ngoan ngoãn nghe dạy bảo.

Thấy tôi về nhà, cậu ta đỏ hoe vành mắt liếc tôi một cái, lại len lét nhìn phản ứng của anh trai mình rồi mới miễn cưỡng đứng dậy, khom lưng 90 độ với tôi.

“Xin lỗi chị hai. Là em không hiểu chuyện, em khốn nạn. Em không nên lớn tiếng với chị, không nên dùng bạo lực trước mặt chị, càng không nên nói năng xằng bậy với chị.”

Tôi thay dép đi trong nhà xong, bước vào phòng khách, định đi thẳng lên lầu: “Lần sau có lên cơn điên cũng đừng chạy đến chỗ tôi phát tác.”

Lục Minh Tinh bước tới chặn đường tôi.

Tôi nhướng mày nhìn cậu ta. Cậu ta mất tự nhiên cúi đầu nhìn xuống đất.

“Em… em đã hỏi Liên Dung, cũng xem camera của công ty rồi. Lúc đó lao công mới vừa lau sàn, đường trơn nên Liên Dung đứng không vững. Anh hai thấy cô ấy loạng choạng mới đưa tay ra đỡ.”

Lục Minh Tinh vừa nói vừa chạy lại bưng laptop tới trước mặt tôi, mở một video khác ra.

“Chị nhìn đi. Em không có gạt chị đâu. Camera quay rõ ràng lắm. Anh hai đỡ Liên Dung xong lập tức buông ra, trước sau không quá 10 giây.”

Thật là trùng hợp.

Chưa đầy 10 giây mà cũng để cậu bắt gặp được.

Hẳn là suy nghĩ của tôi viết hết lên trên mặt, Lục Minh Tinh bực bội vò đầu.

“Là do em hấp ta hấp tấp, từ xa nhìn thoáng qua một cái, không rõ trắng đen, tốt xấu đã phát cáu lên, gây thêm phiền phức cho anh chị.”

Tôi cứng họng: “Cậu hẳn là rất thích cô bé kia nhỉ? Vụ ghen tuông bậy bạ với anh cả rồi cưỡng hôn người ta còn chưa qua được mấy ngày, hôm nay đã chạy đến chỗ bọn tôi khóc lóc om sòm.”

Giọng điệu xin lỗi của Lục Minh Tinh chân thành hơn không ít: “Thật xin lỗi. Chị hai, chị đánh em đi. Cứ đánh tới chừng nào hết giận thì thôi.”

No, thank you.

Mất công cậu lại ngụy tạo chứng cứ đưa tôi vào đồn cảnh sát.

“Tôi không có khuynh hướng bạo lực. Cảm ơn.”

Tôi định vòng qua cậu ta để lên lầu nhưng Lục Minh Tinh lại đuổi theo, cắn rơm cắn cỏ cầu xin tôi xem đoạn video giám sát.

Sự thật đúng như lời cậu ta nói, là một tai nạn ngoài ý muốn.

Cái gọi là ‘cười cười nói nói’ trong lời Lục Minh Tinh là Liên Dung cảm ơn rồi Lục Minh Kỳ đáp ‘không có chi’.

Thằng nhãi này mắt bị mù lệch ăn hay gì mà có thể nhìn cảnh này thành ôm ấp yêu thương với nói nói cười cười?

Trong nhất thời, tôi cảm thấy một lời khó nói hết, thậm chí muốn rủ cậu ta cùng đi khám não với mình.

Lục Minh Kỳ vẫn luôn giữ im lặng. Từ lúc tôi trở về nhà đến giờ, hắn không liếc nhìn tôi lấy một lần.

Chắc là còn đang giận.

Tôi chẳng cảm thấy mình đã làm gì sai. Ăn ngay nói thẳng thôi mà. Có nhiêu đó mà hắn cũng không chấp nhận được thì sau này sao mà làm được việc lớn?

Lục Minh Tinh vô cùng lo lắng, vẻ mặt trịnh trọng kéo ống tay áo tôi: “Chị hai, chị đừng vì chuyện này mà gây gổ với anh hai nha. Chị muốn trách thì trách em nè.”

Thằng nhóc này cũng kỳ kỳ quái quái thế nào ấy.

Hồi sáng tôi đã nói hết nước hết cái với cậu ta rồi. Vậy mà hình như cậu chẳng nghe lọt được câu nào cả. Chẳng những tiếp tục vẫy đuôi lấy lòng Liên Dung mà còn tới thuyết phục vợ chồng tôi làm hòa.

Tôi đi ra ngoài một chuyến, vừa mệt vừa buồn ngủ, không muốn dây dưa cùng bọn họ nên ậm ừ có lệ rồi đưa tay đẩy Lục Minh Tinh ra. Lần này thế mà đẩy nhẹ một cái, cậu ta liền tránh ra.

“Tôi đi ngủ một giấc, hai người tiếp tục trò chuyện đi. Muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh, đừng có phá nhà phá cửa.”

Lục Minh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, vâng dạ.

Lục Minh Kỳ phớt lờ tôi.

Loại người này rất ít khi nổi giận, một khi đã bực lên thì lửa cháy đặc biệt to.

Tôi không có ý định dỗ dành hắn.

Lần này là hiểu lầm, lần kế tiếp thì sao?

Giải thích qua giải thích lại, cuối cùng còn không phải kết thúc bằng tờ đơn ly hôn?

Tôi còn trẻ, không muốn chết thảm nơi đất khách quê người. Mặc dù những chuyện kia còn chưa thực sự xảy ra nhưng ký ức quá mức rõ ràng, đến nỗi tôi không bao giờ muốn chân chính trải nghiệm một lần.

Trên đời này ngoại trừ tiền, không có bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì đáng giá để tôi tranh đoạt.

Sau này, có lẽ Lục Minh Kỳ còn phải cảm ơn tôi. Cưới được người vợ thấu tình đạt lý như tôi là phúc phần của hắn.

Bước đến tầng hai, tôi tình cờ liếc xuống phía dưới, phát hiện Lục Minh Kỳ đang nhìn tôi đăm đăm.

Tôi cười với hắn một cái, dùng hành động thực tiễn biểu đạt tôi không thèm để ý.

Tôi không thấy rõ biểu tình của Lục Minh Kỳ, chắc là hắn cũng vậy.

Tôi dứt khoát không phí công vô ích nữa, đi thẳng về phòng.