* lạch cạch* - Đông Nhật Minh kéo cửa bước vào, trang phục có chút lem nhem, trên người có vài vết xước thập thõm bước vào lớp
Trong lớp chỉ có Lam Thiên Nguyệt ngồi ở chỗ hắn trên bàn là balo của hắn bị lục tung ra
Đông Nhật Minh hoảng hốt đi đến chỗ cái balo " Cặp tôi sao lại... " Cậu quay sang hỏi Lam Thiên Nguyệt vì trong lớp chỉ có mình cô
" Cậu bị người ta lục cặp " - Cô thản nhiên nói chân gác lên bàn chẳng ra dáng thục nữ gì cả
Nghe vậy Đông Nhật Minh giật mình lục lọi trong cặp lấy ra một bao thư màu trắng khẽ thở dài nhẹ nhõm " May là không mất "
" Cô có nhìn thấy ai lục cặp tôi không "
" Khi tôi đến thì tên đó chạy mất rồi " Cô nhún vai. Đông Nhật Minh mù mịt nhìn cô
" Làm sao mà te tua vậy? Đánh nhau? " Cô liếc nhìn Đông Nhật Minh đang giữ chặt bao thư có vẻ thứ đó rất quan trọng với cậu ta
" Không liên quan đến Lam tỉểu thư " - Đông Nhật Minh cười hơi nhếch miệng, lông mày hơi nhướn tỏ ra kiêu ngạo
Lam Thiên Nguyệt: "..." Cái gì đây? Cừu nhỏ đang giận ta không bắt được trộm à?
" Tại sao không liên quan chúng ta là Bạn " - Cô hất cằm đọ sự kiêu ngạo
" Bạn? Chúng ta chỉ nói chuyện với nhau vài lần đã là bạn sao? " - Đông Nhật Minh nhíu mày
" Đâu chỉ nói chuyện cậu còn ăn đồ của tôi " Cô bình thản nói
Đông Nhật Minh: "..." Là cô vứt cho tôi, tôi chỉ không muốn lãng phí thôi mà
" Nếu chúng ta không phải Bạn thì cũng là Bạn cùng bàn sao? Cậu không thể tâm sự với bạn cùng bàn à? "
"..."
Không gian đột nhiên yên lặng, Đông Nhật Minh cúi đầu không nói gì, mái tóc che đi khuôn mặt cô không thể thấy cảm xúc của cậu ta. Cô cảm thấy mình đùa hơi quá định mở miệng thì Đông Nhật Minh đã nói trước cô
" Là Đông Kình Lâm sai người làm...tôi nghe họ nói chuyện qua điện thoại " Đônng Nhật Minh nắm chặt tay như đang kìm nén sự khó chịu
" Ồ vậy cậu có muốn hợp tác với tôi không " - Cô rời khỏ ghế ngồi, xách cặp mình lên đứng đối diện Đông Nhật Minh
"... " Đông Nhật Minh im lặng không trả lời
" Vậy là cậu đang do dự hoặc không tin tưởng tôi hay nói đúng hơn cậu sợ tôi và anh trai Đông Kình Lâm của cậu cùng một tổ chỉ là đang âm mưu trêu chọc cậu mà thôi...Phải không? " Cô khoanh tay trước ngực nghiêng đầu cười nhẹ
...
" Không trả lời tôi cũng không sao chỉ là...vết thương của cậu không rửa là nhiễm trùng đấy " - Cô nắm lấy cổ tay Đông Nhật Minh kéo ra ngoài
" Khoan...." - Đông Nhật Minh chưa lấy lại được ý thức bị cô kéo đi chỉ vội cầm lấy cái balo của mình " Sắp vào tiết rồi không cần đâu "
" Cậu quên hôm nay có trận thi đấu bóng rổ à? Học gì hành gì nữa "
Phòng Y Tế
Cô ấn Đông Nhật Minh ngồi xuống giường, chấm cục bông vào vết thương trên cổ tay hắn, bàn tay hơi gầy trắng trẻo nhưng lại có nhiều vết xước
" Bọn họ cào cậu? " - Cô ngồi bên cạch Đông Nhật Minh kéo tay hắn không nhanh không chậm lau vết thương
" Ừ " Đông Nhật Minh đáp lại chăm chù nhìn cô gái đang tập chung băng bó cho mình
" Tại sao cô giúp tôi " Đông Nhật Minh thừa nhận ở bên cô hắn cảm thấy ở bên cô rất an toàn và ấm áp nhưng lại cảm thấy bất an
" Vì...Chúng ta giống nhau " Cô nhẹ giọng đáp lại
" Giống gì..? " - Đông Nhật Minh ngẩn người, hắn nghĩ một tiểu thư như cô được sống trong sự yêu thương, che chở chứ không như hắn chẳng lẽ cô còn có bí mật gì
Lam Thiên Nguyệt rũ mắt cô cũng không biết phải trả lời như thế nào...
_______
Suzue: Bật mí kiếp trước của nữ chính có một chị gái song sinh và chị ta luôn được mọi người yêu quý. ( Đố Kỵ)
( Suzue: Bí mật của Đông Nhật Minh là rất thích ăn vặt nhưng lại muốn tiết kiệm tiền
Đông Nhật Minh: Im miệng!)
Bạn đang đọc truyện trên:Truyen4U.Net