Trong khi mọi người đang xôn xao vụ Đình Đình và Mộc Hy thì cô đã ăn xong và chuồn lên sân thượng
Cô: Đi tìm cừu nhỏ đây
Tại sân thượng nam sinh đang dựa vào tường, trên tay cầm một hộp sữa dâu cắm ống hút xuống
" Uống sữa không đủ lo đâu " - Giọng nói vang lên ở bên tai khiến cậu giật mình quay lại
" Cô là ma đấy à " - Đông Nhật Minh nhướn mày nhìn nữ sinh
" phì Để tôi giới thiệu lại tôi là Lam Thiên Nguyệt tiểu thư nhà Lam gia " Cô nói
" Vậy Lam tiểu thư muốn gì ở tôi " - Giọng nói của Đông Nhật Minh gượng ra một nụ cười hoàn mỹ
" Tôi muốn...Thân thể cậu " - Cô bày ra dáng vẻ nghiêm túc khiến hắn đứng hình
Đông Nhật Minh: "..." Cô ta vừa nói gì
Thân thể?
" Đùa chút thôi không phải căng thế đâu. Tôi biết cậu rất muốn cho Đông gia sụp đổ..."
" Cô.... " - Nhật Minh nhíu mày
" Đừng sợ nếu cậu muốn trả thù Đông gia tôi sẽ giúp cậu. Chúng ta sẽ hợp tác "
" Tại sao cô muốn Đông gia sụp đổ " - Nhật Minh nghi hoặc
" Liên quan gì đến cậu " - Cô lạnh nhạt nói
Đông Nhật Minh cắn môi dưới: " Vậy tôi không muốn "
Cô thật ra biết rõ đáp án vì hiện tại cậu ta chưa hoàn toàn hắc hóa, phải đợi đến khi cậu ta biết Đông Kình Lâm sai người hãm hại mình thì cậu ta mới thật sự muốn cho Đông gia sụp đổ
" Tại sao? Cậu không muốn trả thù" - Mặc dù biết nhưng vẫn hỏi cho có lệ
" Vì tôi không tin tưởng cô với lại bây giờ Đông gia không liên quan gì đến tôi nữa, trả thù hay không cũng không quan trọng " - Đông Nhật Minh rũ mắt
Dám không tin tưởng ta Hừ
" Ồ nếu vậy cậu nghĩ Đông Kình Lâm sẽ để yên cho cậu sao? Đừng quên những gì anh ta làm với cậu "
" Cô tại sao biết? Điều tra tôi sao " - Hắn cảm thấy nghi ngờ nữ sinh này
" Tôi đây cái gì cũng biết " - Cô làm ra vẻ đương nhiên
Nhật Minh: "..." Cô ta rất đáng nghi
" Được rồi cậu không đồng ý cũng không sao tôi không ép nếu lúc nào đổi ý thì tìm tôi " - Cô quay lưng đi vài bước thì khựng quay đầu lại
" À phải rồi... " - Móc trong áo khoác cái bánh kẹp " Cho cậu" - Cô ném gói bánh vào ngực cậu ta theo bản năng giữ lấy
Nhật Minh định nói gi thi cô đã đi mất
Nhật Minh: "..."
•
•
•
Đông Nhật Minh cầm bánh của cô không biết phải làm gì, nghĩ lại mình chưa có gì lót bụng đành bóc ra ăn
Định quay về lớp để cảm ơn cô về cái bánh thì đã không thấy cô đâu
Nhật Minh: Cô ta trốn học mà giáo viên không nói gì à
Cuộc đời thật bất công