Nữ Phụ Độc Ác Cướp Bàn Tay Vàng

Chương 20




6:30

" Sao Đông Kình Lâm lại muốn lấy phong thư của cậu vậy? " Thiên Nguyệt có chút tò mò nếu Đông Kình Lâm muốn chọc tức Đông Nhật Minh thì đâu nhất thiết phải làm vậy

" Đó chỉ là một bức thư mẹ tôi để lại,  có nó tôi mới có thể tim lại mẹ mình nhưng không hiểu sao anh ta muốn lấy nó đi " Đông Nhật Minh bất mãn nói

" Ồ... " Cô lười biếng nằm dài trên ghế sofa

" Cô không về à?  "

" Trời mưa cậu muốn tôi về bằng niềm tin à " Cô đảo mắt ra phía cửa sổ ý nói "Cậu nhìn xem"

Nhật Minh: "..." Mưa từ lúc nào vậy??

" Cậu có gì ăn không " Lam Thiên Nguyệt bắt đầu lục lọi

" Chỉ có mỳ gói thôi... "

" Alo, cho tôi 2 suất cơm hộp, ừ địa chỉ khu chung cư XX... " *Tút tút* Nói xong cô lại trèo lên ghế sofa lám tổ

" Này, cô mua hai suất làm gì? Tôi ăn mì gói là được " Đông Nhật Minh ngồi ở ghế bên cạnh nói

" Lỡ mua rồi, ăn dùm tôi đi "

Nhật Minh.: "..." Sao lúc nào cô cũng lỡ mua thừa hết vậy

15 phút sau đồ ăn được giao, Đông Nhật Minh và cô mỗi người một góc ngồi ăn không khí có chút trầm nặng

" Tôi nghĩ kĩ rồi, mặc dù không biết tại sao cô muốn Đông gia sụp đổ nhưng tôi sẽ hợp tác với cô " Đông Nhật Minh hít một hơi nói

" Nghĩ kĩ rồi sao? " Cô buông đôi đũa xuống

" Ừm " Đông Nhật Minh gật đầu

" Giờ tôi phải làm gì? "

" Bây giờ cậu rất vô dụng không giúp gì được đâu, để mai tôi tính sau " Cô mặt không cảm xúc nói

Nhật Minh: "..." Tự nhiên mình muốn giết cô ta

7:15

" Tạnh rồi đấy cô không về à? " Đông Nhật Minh ngước nhìn đồng hồ

" Còn sớm tôi muốn ở lại đây một lúc nữa " Cô lướt điện thoại thật ra là đang lưu số của Đông Nhật Minh

" Tôi còn phải đi làm thêm "

" Chân cậu què rồi đi thế nào nghỉ một hôm đi " Cô trả điện thoại lại cho hắn

Nhật Minh: "..." Cô là mẹ tôi đấy à? Sao cứ tự ý quyết định vậy

" Tôi vẫn có thể đi lại được " Mặc dù hắn bị thương nhưng vẫn có thể đi nhẹ nhàng

" Không muốn chết thì nghe lời tôi cái đi " Cô mất kiên nhẫn lông mày hơi nhíu nói

Đông Nhật Minh bất mãn đành nhắn tin cho chỗ làm thêm xin nghỉ

7:30

" Cậu đi đâu vậy? " Cô đang chơi game trên ghế sofa thấy Đông Nhật Minh đứng dậy khập khiễng đi thì quay lại hỏi

" Tôi đi tắm, cửa không khóa cô muốn về thì về " Đông Nhật Minh

"Ồ, có cần tôi giúp không? " Cô mặt đơ bật dậy từ ghế sofa

N. Minh: "..." Cô ta có phải con gái không vậy?

" Không Cần! Cô ngồi im giùm tôi cái đi! " Đông Nhật Minh hết kiên nhẫn nặng giọng

8:15

Đông Nhật Minh quàng khăn ở cổ lau đầu bước ra, vẫn thấy Lam Thiên Nguyệt nằm dài ở đó

" Cô chưa về à? " Hắn sốt ruột, cuối cùng khi nào cô ấy mới về

" Cũng tối rồi, tôi lười về lắm. Cho tôi ở nhờ đi " Cô lăn lộn trên ghế

" Điên à, cô có biết nam nữ chung phòng sẽ như thế nào không " Cậu bắt đầu cáu gắt

" Nói xem " Cô dường như không quan tâm

Đông Nhật Minh: "..." Tốt nhất là không nên nói chuyện với cô ta

" Ở đây chỉ có một cái giường, một cái chăn cô muốn ngủ thế nào? " Đông Nhật Minh hi vọng cô đổi ý bỏ về

" Ừ, ngủ chung đi "

Nhật Minh: "..." Não cô có vấn đề à