Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ninh Tri mới nhận ra mình đã di chuyển đến ngày Lục Tuyệt nhìn thấy chân của Tiểu Tống Tụng bị Tống Dật Hải đánh gãy.
Tống Dật Hải uống rượu như thường lệ, khi nhìn thấy Tống Tụng vô tình làm vỡ một chiếc đĩa, anh ta tức giận đến mức túm cổ áo cậu bé, kéo Tống Tụng rồi ném đi.
"Thằng nhãi cả ngày ăn không ngồi rồi, mày còn dám làm bể đĩa của tao." Tống Dật Hải một tay kéo Tiểu Tống Tụng vào thùng rác, dùng hết sức ném cậu bé sang một bên.
Tiểu Tống Tụng thân thể nhỏ bé, bị vứt vào thùng rác đầy rác rưởi.
"Từ khi mày đến nhà tao, tao luôn bị vận xui theo đuổi, đầu tiên là bị sa thải, sau đó là xui xẻo liên miên. Ngay cả rút bài cũng gặp xui nữa." Tống Dật Hải dùng thanh gỗ trên tay chỉ vào Tiểu Tống Tụng, say sưa chửi rủa: "Mày là đồ sao chổi, ngay cả mẹ mày cũng khinh thường mày, vứt mày cho tao rồi bỏ đi."
Tống Dật Hải nhắc tới người vợ mất tích không biết giờ đang đi đâu, trong lòng tràn đầy sự tức giận, dường như hắn nghiến răng nghiến lợi, nhìn Tiểu Tống Tụng trước mặt dù thế nào cũng không thể vừa mắt hắn.
Tống Dật Hải nâng thanh gỗ lên trên đầu Tiểu Tống Tụng, hắn định vung nó xuống.
Đôi mắt của Ninh Tri chìm xuống, và cô ấy ngay lập tức tiêu thụ 10 mặt trời nhỏ để đổi lấy 10 phút tiếp xúc vật lý.
Ngay trước khi cây gậy của Tống Dật Hải đập xuống, Ninh Tri đã lao tới, ôm lấy Tiểu Tống Tụng và né sang một bên.
Tống Dật Hải đánh hụt một cái, hắn ta lảo đảo vài bước, khi quay đầu nhìn lại đã thấy Tiểu Tống Tụng đứng ở một bên thì liền chửi rủa: "Thằng nhóc hôi hám, mày dám né tao."
Đôi mắt to đen láy của Tiểu Tống Tụng liền sững sờ, cậu bé cảm giác như có một luồng khí ấm áp vây quanh mình.
Ninh Tri kéo Tiểu Tống Tụng trốn sang một bên.
Nhìn thấy Tống Dật Hải lại giơ gậy lên vì tức giận, đối mắt cô lạnh lùng, cô bước tới giật lấy cây gậy từ tay hắn ta trong khi hắn còn chưa kịp định thần.
Hiện tại đang ở buổi trưa giữa mùa hè, thời tiết oi bức, nắng nóng như thiêu đốt, chỉ cần di chuyển hay vận động là có thể toát mồ hôi hột, thời tiết như vậy thì mọi người chỉ ở trong nhà với cái điều hòa thôi, không có người xung quanh.
Tống Dật Hải nấc lên một tiếng, cây gậy trong tay liền bị rút đi khiến hắn có chút choáng váng.
Hắn ta muốn mắng kẻ đã ăn trộm cây gậy của mình, nhưng trong nháy mắt, hắn ta đã nhìn thấy cây gậy bay trên không trung.
Tống Dật Hải dụi dụi mắt, nhưng cây gậy vẫn ở trên không, hắn ta chỉ vào cây gậy rồi cười nói: "Cây gậy của tôi biết bay lên à?"
"Làm sao nó có thể bay được?" Tống Dật Hải đứng không vững, hắn nhìn cây gậy và nhếch mép.
Một giây tiếp theo, hắn ta thấy cây gậy bay cao hơn, và sau đó vung nó thật mạnh vào người hắn.
"Cái gì.... "
Cây gậy giáng xuống bụng Tống Dật Hải, cơn đau khiến hắn phải cúi xuống ôm chặt bụng.
Ninh Tri cầm thanh gỗ, nghĩ đến chuyện lúc nãy vệ sĩ báo cho cô, Tiểu Tống Tụng bị Tống Dật Hải dùng gậy gỗ đánh tới tấp, chân cậu bé bị gãy thậm chí còn không được mang đến viện điều trị.
Cô đã từng chứng kiến cảnh cậu bé Tống Tụng này bị què, một đứa trẻ năm sáu tuổi trở nên tàn tật vì bị Tống Dật Hải ngược đãi.
Ánh mắt Ninh Tri giờ chỉ có sự lạnh lùng, cô đập cây gậy về phía Tống Dật Hải một cách quyết liệt.
"Đau quá, đau quá." Tống Dật Hải hét lên.
Ninh Tri lại nghĩ tới việc Lục Tuyệt đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Tống Tụng mà anh từng cứu bị gãy chân, vừa tức giận vừa buồn bực khiến thanh gỗ trong tay cô lại đập xuống người Tống Dật Hải.
Hành động ấy cứ lặp đi lặp lại.
Giống như cách hắn ta đánh Tiểu Tống Tụng, cô sẽ trả lại tất cả cho hắn.
"A a a, đau quá, đau quá." Tống Dật Hải theo bản năng ôm đầu cuộn mình trên mặt đất, "Đừng đánh ta, đừng đánh ta, cứu với, ai đó mau cứu tôi, cứu mạng.".
Tiểu Tống Tụng lẳng lặng nhìn từ bên cạnh, cậu bé tò mò nhìn cây gậy không ngừng bay và đập xuống, cảm thấy cây gậy đang giở trò đùa giỡn.
Cái miệng nhỏ nhắn của cậu thậm chí còn hơi nhếch lên, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó thú vị và cậu đã bị thu hút sự chú ý.
"Là ai, là ai dám đánh tao hả, đừng có để tao biết..."
"Đừng đánh tôi, đau quá, đau quá, đau quá..."
"Làm ơn dừng lại, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi nữa, ui da..."
Tống Dật Hải lăn lộn trên mặt đất, Ninh Tri tuyệt đối sẽ không nhân từ, cây gậy gỗ rơi vào người hắn ta một cái, cô muốn hắn nếm thử cảm giác Tiểu Tống Tụng bị đánh sẽ như thế nào.
Lúc này, Ninh Tri nhìn thấy phía trước có một người qua đường.
Cây gậy trong tay cô lập tức rơi xuống đất.
Một người qua đường nhìn thấy một người đàn ông nằm trên mặt đất, người kia liền đi tới hỏi: "Này anh ơi, có chuyện gì vậy? Anh có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?"
Những nhịp đánh trên người dừng lại, Tống Dật Hải ngẩng đầu nhìn người qua đường trước mặt, vẻ mặt dữ tợn, "Là mày đánh tao phải không?"
Người qua đường giật mình "Đồ thần kinh." Anh ta vội vàng rời đi.
Bên cạnh, Ninh Tri nhếch môi, cô nhặt thanh gỗ đang nằm dưới đất.
Tống Dật Hải còn chưa phục hồi sức lực, trong phút chốc trợn to hai mắt như thấy một bóng ma.
Tống Dật Hải lại nhìn thấy cây gậy gỗ bay về phía mình rồi hung hăng đáp xuống, "Đau quá, đừng đánh nữa, thần tiền nơi nào, xin đừng đánh nữa."
Tống Dật Hải lăn lê bò toài định chạy thoát thân nhưng khi vừa đứng dậy thì bị thanh gỗ đè vào chân khiến hắn lại ngã xuống đất, ôm đầu van xin thương xót.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng Ninh Tri đã nhìn thấy Lục Tuyệt xuất hiện, theo sau là những vệ sĩ quen thuộc.
Ninh Tri kinh ngạc một hồi, cô ném cây gậy trong tay đi, cây gậy rơi trên người Tống Dật Hải, hắn lại la hét lên một tiếng.
"Lục Tuyệt." Ninh Tri hước nhanh đến trước mặt Lục Tuyệt.
Anh vẫn mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ, khuôn mặt của tuấn tú nhưng cứng nhắc, khóe môi hơi mím lại, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Nhìn thấy Ninh Tri đột nhiên xuất hiện, đôi mắt đen của anh liền sáng lên rực rỡ.
"Em ở đây." Ninh Tri nhìn anh cười khanh khách.
Khóe môi Lục Tuyệt giật giật, trong giọng nói khàn khàn trầm thấp lộ ra một nụ cười không tự chủ được, "Tiểu Tri".
Người con gái kỳ lạ mà anh chờ đợi hàng ngày đang đây.
Vệ sĩ nghe thấy Lục Tuyệt tự lẩm bẩm nói gì đó, cũng không có kinh ngạc mà nhìn về phía người đàn ông trung niên năm cách đó không xa. Hắn đang lăn lộn trên mặt đất, trong lòng như có chút đau đớn.
Ninh Tri nắm lấy tay Lục Tuyệt, cô chỉ về phía anh, "Đó là Tiểu Tống Tụng, lúc trước anh đã cứu cậu bé, anh nhớ không?"
Lục Tuyệt nhìn cậu nhóc quần áo xốc xếch, thân hình nhỏ bé đứng dưới tàng cây, anh gật đầu, "Anh nhớ rồi."
Tiểu Tống Tụng cũng nhìn thấy Lục Tuyệt, nhìn thoáng qua đã nhận ra người kia chính là người anh trai đã cứu mình, đôi mắt to đen láy lặng lẽ nhìn qua anh trai ấy.
"Vừa rồi tên xấu xa này muốn đánh Tiểu Tống Tụng, ngược đãi Tiểu Tống Tụng, em liền đánh cho hắn một trận."
Ninh Tri móc tay Lục Tuyệt, nhẹ giọng nói: "Lục Tuyệt, lần này chân của Tiểu Tống Tụng không bị kẻ xấu làm hại nữa. Em bảo vệ cho Tiểu Tống Tụng, anh có vui không?"
Lần này, cô nhất quyết sẽ không để Lục Tuyệt nhìn thấy Tiểu Tống Tụng bị gãy chân như trước nữa, Lục Tuyệt không thể nhìn thấy một chuyện tàn nhẫn như vậy.
Đôi mắt đen của Lục Tuyệt phản chiếu bóng dáng của Ninh Tri, anh gật đầu, cho dù cô gái này có làm gì đi nữa, chỉ cần cô vui là anh rất vui.
Ninh Tri cong mắt vui vẻ.
Cô ấy sẵn sàng che giấu bóng tối, Lục Tuyệt chỉ cần nhìn thấy ánh sáng.
Tống Dật Hải mồ hôi nhễ nhại vì đau, khó khăn đứng dậy, thấy thanh gỗ nằm trên mặt đất, hắn chần chừ duỗi chân đá vào thanh gỗ, nhưng không có phản ứng gi.
Hắn đá đá thêm vài lần nữa, nhưng cây gậy không đáp lại.
Tống Dật Hải càng thêm táo bạo, hắn cầm cây gậy lên, trên mặt còn nồng nặc mùi rượu, nhìn cây gậy trong tay, "Thật kỳ quái, vừa rồi thật sự có ma sao?"
Hắn ta nhìn Tiểu Tống Tụng bên cạnh, "Vừa rồi mày có thấy ai dùng gậy gỗ đánh tao không?"
Tiểu Tống Tụng không đáp.
"Tao đang hỏi mày, mày bị câm điếc hả?" Mặt Tống Dật Hải đau đớn, thấy Tống Tụng không đáp lại, cơn tức giận vì mới bị đánh lại nổi lên, hắn dùng gậy gỗ chỉ thẳng vào mặt Tiểu Tống Tụng, uy hiếp..
Ninh Tri nói với Lục Tuyệt, "Mau gọi cảnh sát, tên xấu này đang ngược đãi bạo hành trẻ em."
Lục Tuyệt ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra, Ninh Tri nắm tay anh, họ gọi điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lục Tuyệt đưa điện thoại cho vệ sĩ bên cạnh, "Báo cảnh sát, ngược đãi trẻ em."
Người vệ sĩ sững sờ một lúc, nhưng anh ta nhanh chóng hiểu ra ý của Lục Tuyệt, "Đồng chí cảnh sát, ở đây có người đánh trẻ em."
Tống Dật Hải mặt đỏ bừng, muốn tấn công Tiểu Tống Tụng lần nữa, nhưng lần này lại bị vệ sĩ ngăn lại.
"Các người là ai?" Tống Dật Hải tràn đầy tức giận, vừa rồi mới bị đánh, hiện tại lại bị ngăn lại, không thể tin được hôm nay là không thể cho thằng nhóc câm điếc kia một trận.
"Anh đánh trẻ con ngoài đường, tôi đã gọi cảnh sát rồi." Vừa nói, vệ sĩ vừa cất điện thoại, anh ấy còn cầm gậy gỗ đánh Tống Dật Hải một cách hung ác.
Ninh Tri cảm thấy hài lòng.
Lúc trước cô định giúp Tiểu Tống Tụng tìm mẹ, nếu không thì giúp tình hình của cậu bé cải thiện một chút. Những khoảnh khắc nhìn Tống Dật Hải nâng gậy đánh Tiểu Tống Tụng, cô đã nghĩ lại và cảm thấy hối hận.
Mỗi lần Tiểu Tống Tụng ở bên cạnh Tống Dật Hải, cậu bé đều phải chịu đau khổ mỗi ngày.
Vì vậy, Ninh Tri đã thay đổi ý định và yêu cầu Lục Tuyệt gọi cảnh sát.
Tống Dật Hải sững sờ, người đàn ông này thật sự đã gọi cảnh sát?
Cảnh sát tới rất nhanh, tóm lấy Tống Dật Hải hắn đang cầm gậy gỗ trên tay, vẻ mặt hung tợn bị đè xuống chờ cảnh sát đưa về đồn.
Một trong số những cảnh sát muốn nắm lấy tay Tiểu Tống Tụng, "Bé con đừng sợ, chú cảnh sát sẽ bảo vệ cháu."
Tiểu Tống Tụng né tránh tay của anh cảnh sát, chạy nhanh về phía Lục Tuyệt, ôm chặt lấy chân của Lục Tuyệt.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Tuyệt, đôi mắt to lóe sáng lên, giống như không quen, miệng vô tư nói: "Anh trai".
Ninh Tri mỉm cười, tên nhỏ thực sự thích Lục Tuyệt như mọi khi.
Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt và Tiểu Tống Tụng đến đồn cảnh sát.
Tống Dật Hải hơi thở đầy men rượu, hắn than thở: "Tôi bị đánh, thay vì điều tra thì lại bị bắt lại. Trên đời này còn có công lý sao?"
"Chúng tôi đã đến hiện trường để điều tra, và không có thiết bị giám sát nào được lắp đặt ở khu vực đó."
"Vậy các anh không đi điều tra mà lại bắt tôi, các anh bắt tôi làm gì?" Tống Dật Hải vỗ bàn.
Vệ sĩ khai: "Khi tôi và thiếu gia tới hiện trường, chỉ thấy người đàn ông này cầm một thanh gỗ. Người nồng nặc mùi rượu. Rất có thể anh ta đã tự đánh mình".
"Mày đang nói nhảm, tại sao tao lại tự đánh mình." Tống Dật Hải vặn lại.
Viên cảnh sát gõ bàn, "Khống chế âm lượng của bản thân đi, đang ở đồn cảnh sát. Đồng nghiệp của chúng tôi đã lấy thanh gỗ dò ra. Trên đó chỉ có dấu tay của anh, không có dấu tay của người thứ hai."
Tống Dật Hải ngẩn ra, "Làm sao có thể như thế, chẳng lẽ tôi gặp quỷ thật sao?"
Cảnh sát: "Không phải anh gặp quỷ ma, mà là anh say rượu và bị ảo giác, thực tế là anh tự đánh mình. Bây giờ tôi đưa anh về đồn để điều tra hành vi ngược đãi con của anh."
Cảnh sát điều tra nhanh chóng "Chúng tôi đã xác minh anh không phải là cha ruột của đứa trẻ, hai người không có quan hệ huyết thống".
Tống Dật Hải giận dữ nói: "Nó là đứa trẻ mà vợ tôi đã mang về cho tới khi cô ấy cưới tôi."
"Chúng tôi đã điều tra và anh chưa đăng ký kết hôn với ai."
"Vợ chồng tôi không đăng ký, chỉ có làm tiệc mời rượu thôi."
"Vậy thì vợ anh đang ở đâu?"
Tống Dật Hải nhất thời sốt ruột, "Cô ta mất tích rồi, bỏ lại thằng bé rồi bỏ đi."
"Chúng tôi vẫn cần xác minh những gì anh nói, nhưng cơ thể của đứa trẻ đã được kiểm tra. Cậu bé bị đa chấn thương. Anh thực sự có hành vi ngược đãi trẻ em."
"Tôi bây giờ là cha của nó, đứa nhỏ không nói chuyện, tôi dạy nó có lỗi gì? Tôi đánh con tôi để dạy dỗ nó, vậy cũng không được sao?" Tống Dật Hải cao giọng ngạo nghễ, "Tôi không quản không dạy nó, nó bướng bỉnh hư đốn thì phải làm sao chứ?"
Về phía vệ sĩ nhận được chỉ thị của Lục Tuyệt, biết Lục Tuyệt muốn bảo vệ đứa trẻ, anh ta nói đúng lúc: "Anh không có quan hệ huyết thống với đứa trẻ, và cái người được gọi là vợ của anh ta không có ở đây, anh cảnh sát à, liệu người này có phải là kẻ buôn người không?"
"Mẹ kiếp..." Tống Dật Hải tức giận và định chửi bới.
Cảnh sát vỗ bàn, "Câm miệng đi, không có chỗ cho anh tùy ý mắng chửi người khác. Chúng tôi sẽ điều tra xem anh có phải là kẻ buôn người hay không. Về việc hành hạ trẻ em, anh cũng không thoát tội được đâu."
Cảnh sát đưa Tống Dật Hải đi ra.
Tiểu Tống Tụng ôm chặt đùi Lục Tuyệt, không muốn đi theo cảnh sát.
Lục Tuyệt nhìn xuống cái này lúm đồng tiền nhỏ, hắn mím khóe môi, "Về nhà."
Vệ sĩ lập tức hiểu được ý của Lục Tuyệt, anh ta bàn bạc với cảnh sát, "Chúng tôi là người nhà họ Lục, đứa nhỏ này..."
Ninh Tri không ngờ rằng đám vệ sĩ lại có thể khiến cảnh sát đồng ý đưa Tiểu Tống Tụng về nhà họ Lục tạm thời.
Trong xe hơi.
Lục Tuyệt ngồi ở giữa, Ninh Tri ngồi bên trái, Tiểu Tống Tụng ngồi bên phải Lục Tuyệt, bàn tay nhỏ bé bí mật kéo vạt áo Lục Tuyệt.
"Tiểu Tống Tụng rất thích anh." Ninh Tri cười.
Lục Tuyệt mím môi, quay đầu lại nghiêm túc nhìn Ninh Tri, "Anh chỉ thích Tri Tri thôi."
Ninh Tri mỉm cười, cô nắm tay anh, "Em biết rồi, lát nữa đi mua quần áo cho Tiểu Tống Tụng đi."
Quần áo trên người Tiểu Tống Tụng rõ ràng là không vừa, bụng cậu bé gần như lộ ra ngoài, quần tây quá ngắn, ở đầu gối ống quần đã bị rách một lỗ, giày cũng bị rách.
Quả thực nhìn cậu bé như là một tấm vải rách nát trong thùng vậy.
Lục Tuyệt nghe Ninh Tri nói, "Được, đi mua."
Ninh Tri mỉm cười, lúc này, mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình nhìn thấy bóng dáng Lục Thâm Viễn đang bước vào một quán bar.