Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 91




Ninh Tri nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Phương Du Chúc, cô thì thào nói: “Tôi có thể đưa cô về bên Ngụy Tinh.”

Phương Du Chúc không biết, Ngụy Tinh đã đợi cô rất lâu, rất lâu rồi.

Lúc này, Phương Du Chúc phản xạ rất chậm, cô hiểu lời Ninh Tri nói, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, “Ừ, tôi muốn tìm Ngụy Tinh.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ghế trước, vẻ giận dữ trên mặt giáo sư Viên đã biến mất, sắc mặt cũng hoà hoãn đi nhiều, “Không phải hai bạn muốn đến bệnh viện à? Lát nữa tôi sẽ thả hai bạn ở bệnh viện, sau đó đưa Phương Du Chúc về nhà, không làm phiền đến hai bạn.”

“Giáo sư Viên, em thấy càng không nên làm phiền thầy chứ ạ. Em quen bạn trai cậu ấy, giờ cậu ấy uống say, em có thể giúp đưa cậu ấy qua đó.” Ninh Tri mềm giọng nói.

Giáo sư Viên chỉnh lại kính, giọng điệu có chút khắc nghiệt, “Cô cậu lo cho mình trước đi.”

“Giáo sư Viên?” Ninh Tri mỉm cười, cố ý cao giọng, “Ý thầy là gì?”

Giáo sư Viên hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ý tôi là, hai bạn muốn đến bệnh viện, không phải nói là cần cấp cứu gấp ư? Tự lo liệu cho bản thân mình đi, tôi có xe, tôi sẽ đưa bạn Phương Du Chúc về.”

Ninh Tri câu môi, nhưng không đáp lời.

Giáo sư Viên không nhận được câu trả lời, cho rằng bọn họ đã đồng ý với sự sắp xếp của ông.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kỹ năng lái xe của vệ sĩ rất tốt, nhanh mà ổn định, xe chạy đến cửa bệnh viện liền dừng lại.

“Thiếu gia Lục Tuyệt, đến bệnh viện rồi.”

Cửa xe mở ra, Lục Tuyệt xuống xe trước, sau đó Ninh Tri đỡ Phương Du Chúc xuống cùng.

Giáo sư Viên ở ghế phụ di chuyển nhanh chóng, vội vàng đi đến ghế sau, mở cửa, “Bạn không cần phải dịch người em ấy, tôi sẽ đưa em ấy về ngay.”

Giáo sư Viên ra hiệu cho Ninh Tri nhanh chóng xuống xe.

“Không làm phiền giáo sư Viên nữa.” Ninh Tri vỗ vỗ mặt Phương Du Chúc, “Chúng ta đến rồi, xuống xe thôi.”

Phương Du Chúc chầm chậm mở mắt ngơ ngác nhìn Ninh Tri.

“Xuống xe nào, lát nữa là được gặp Ngụy Tinh rồi.” Ninh Tri nắm lấy tay cô, chuẩn bị đưa cô xuống xe.

Phương Du Chúc nghe thấy tên bạn trai của mình, cô ấy ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Ninh Tri ra khỏi xe.

Giáo sư Viên ở bên cạnh lại giương mắt nhìn, sắc mặt không tốt lắm, “Bạn học này, lo chuyện bao đồng không phải là chuyện tốt đâu, các bạn vẫn nên nhanh chóng vào khám bệnh đi.”

Ninh Tri tức giận cười một tiếng, “Giáo sư Viên, tôi đang chăm sóc cho bạn học của mình, không phải lo chuyện bao đồng. Ngược lại thầy tại sao cứ ngăn cản không cho tôi đưa bạn ấy đi?”

Giáo sư Viên chăm chú nhìn Ninh Tri, “Em học khoa nào, lớp nào?”

“Giáo sư Viên, những lời đe dọa vô dụng đối với tôi.” Ninh Tri đỡ Phương Du Chúc xuống xe.

Giáo sư Viên luôn được người khác săn đón và kính trọng, đây là lần đầu tiên ông ta gặp học sinh dám đối đầu với mình như vậy, “Cô...”

Ninh Tri nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, “Một người có ý đồ xấu, không có phẩm hạnh và đạo đức thì không đáng làm thầy.”

Giáo sư Viên tức giận đến nỗi khuôn mặt say xỉn càng đỏ rực, “Tôi không hiểu em đang nói cái gì, có học sinh nào không tôn trọng giáo viên như em không. Nói cho tôi biết, em học lớp nào?”

Ninh Tri nhếch mép, trực tiếp đâm một nhát, “Trên đầu ông in rõ chữ “dơ dáy” kìa, tôi muốn biết, ông kiểm tra xem tôi học lớp nào nhanh hơn, hay là tôi điều tra ông nhanh hơn.”

Giáo sư Viên mắt híp lại, đầu óc tỉnh táo hơn chút, lúc này mới nghiêm túc nhìn cô gái ăn nói sắc sảo, xinh đẹp mỹ lệ trước mặt, liền trầm tư hơn một chút.

Một lúc lâu sau, ông ta như có chút kiêng kỵ, tức giận nói: “Tôi không có thời gian để nói chuyện vô nghĩa với em. Về sau, trong trường học, em cứ lo cho mình đi.”

Nói xong, ông ta quay người bước đến ghế lái, chuẩn bị lái xe đi.

Ninh Tri hừ lạnh một tiếng: “Ông uống rượu mà vẫn muốn lái xe?”

Gân xanh trên trán của giáo sư Viên lại nổi lên, “Tại sao em thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ?”

Vừa rồi, lẽ ra ông ta không nên đồng ý cho cô gái này lên xe và đi đến bệnh viện.

“Nếu say rượu mà lái xe, hại bản thân mình thì cũng thôi, nhưng đừng kéo người khác liên luỵ theo.” Ninh Tri nghĩ đến tin tức nói rằng Phương Du Chúc tử vong, giáo sư Viên này cũng chết, ông ta còn đâm bị thương vài người qua đường.

Đây chính là điển hình cho câu nói hại mình hại người.

Người qua đường vô tội như vậy, tại sao lại phải chịu tổn thương bởi chuyện ngu xuẩn ông ta gây nên?

“Uống rượu rồi lái xe không chỉ gây hại cho bản thân mà còn cả người khác. Thầy muốn chết thì đi xa chút, đến nơi nào không có người ấy.” Ninh Tri không nể mặt chút nào, “Tôi không thấy có một chút tố chất nào của người làm nhà giáo trên người ông cả.”

Giáo sư Viên tức đến run bần bật, ông ta đóng sầm cửa lại, đạp ga rời đi.

Ninh Tri liếc chiếc xe đằng xa rồi thu hồi ánh mắt.

“Điện thoại di động đâu? Đưa tôi gọi điện thoại cho Ngụy Tinh, nhắn anh ấy đến đón.” Ninh Tri chật vật đỡ Phương Du Chúc.

“Ở trong túi.” Nói xong, Phương Du Chúc lắc đầu, “Không được, hôm nay Ngụy Tinh phải đi làm, khó khăn lắm anh ấy mới xin được vào tập đoàn Lục thị thực tập, không thể để anh ấy xin nghỉ linh tinh.”

Ninh Tri bất lực thở dài, “Bạn gái sắp mất rồi, công việc có thể quan trọng hơn bạn gái sao?”

Phương Du Chúc kêu lên “á” một tiếng, cô phồng má, “Chắc chắn là bạn gái quan trọng hơn công việc rồi!”

“Đúng vậy, đưa điện thoại cho tôi.” Hiện tại coi như cô đã cứu bạn gái của Ngụy Tinh rồi đúng không?

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Ninh Tri khá lên.

Cô quay đầu nói với vệ sĩ bên cạnh: “Anh đưa Lục Tuyệt đi vào xử lý vết thương trước, anh ấy bị mảnh kim loại quệt trúng sau eo, tôi vẫn vướng chút việc ở đây.”

Lục Tuyệt mím môi, đôi mắt hoa đào lẳng lặng nhìn cô, anh chỉ muốn ở cùng quỷ chị.

Ninh Tri đỡ lấy Phương Du Chúc đang lắc lư, cô quay đầu lại dỗ dành Lục Tuyệt, “Anh vào trong đó trước, lát nữa xong việc ở đây em sẽ tìm anh.”

Lục Tuyệt luôn nghe lời Ninh Tri, anh miễn cưỡng gật đầu.

Anh chàng vệ sĩ lại sửng sốt, thiếu gia nhà mình sao lại có thể nghe lời cô gái kia đến thế?

Vệ sĩ đi cùng Lục Tuyệt vào bệnh viện xử lý vết thương, Ninh Tri cùng Phương Du Chúc đứng tại chỗ.

“Đưa điện thoại cho tôi.” Ninh Tri lại lên tiếng.

“Trong túi, trong túi.” Phương Du Chúc say khướt, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Ninh Tri không còn cách nào khác là thò tay vào túi cô ấy lấy điện thoại di động ra, cô nhanh chóng mở danh bạ, tìm được thông tin liên lạc của Nguỵ Tinh.

Vừa ấn nút gọi, chưa đầy vài giây đã được kết nối ngay lập tức.

“Chúc Chúc.” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Ngụy Tinh vang lên đầy dịu dàng.

Ninh Tri trả lời: “Bạn gái của anh hiện đang ở bệnh viện. Anh đến đón cô ấy đi, cô ấy uống say rồi.”

Giây tiếp theo, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất.

Giọng nói Nguỵ Tinh đầy lo lắng, “Bệnh... bệnh viện nào?”

Ninh Tri quay lại nhìn tên bệnh viện, nói với Ngụy Tinh, “Anh mau mau qua đón cô ấy.”

“Được, được, được, tôi tới ngay.” Ngụy Tinh hoảng loạn cúp điện thoại rồi vội vàng xin nghỉ.

Ninh Tri đỡ Phương Du Chúc đi đến dưới tàng cây chờ đợi, “Tôi đã gọi điện cho Ngụy Tinh rồi, anh ấy sẽ tới đây ngay.”

Phương Du Chúc choáng váng đến mức đứng không nổi, cô cười: “Nguỵ Tinh, tôi muốn gặp Ngụy Tinh...”

Giờ Ninh Tri chỉ còn lại chưa đến 15 phút hiện thân, trong kho còn 43 mặt trời nhỏ, đủ để đợi đến khi Nguỵ Tinh đến đón bạn gái.

Không biết đã đợi bao lâu, nhưng khi Ninh Tri nhìn thấy Ngụy Tinh đi tới, trên trán anh có một vết bầm tím lớn, hổn hà hổn hển, cả người chật vật.

“Anh bị thương à?” Ninh Tri hỏi anh.

Nguỵ Tinh của hiện giờ trông non nớt hơn một chút so với Nguỵ Tinh sau khi đã trở thành trợ lý của Lục Tuyệt, anh không nhận ra Ninh Tri, tưởng rằng cô là bạn của bạn gái, “Vừa nãy vội quá không cẩn thận bị ngã.”

Nghe tin bạn gái đang ở bệnh viện qua điện thoại, anh bị doạ sợ.

Cái trán Nguỵ Tinh đang bị thương, anh bước tới muốn đỡ lấy bạn gái.

Ninh Tri đưa người cho anh, cô nghiêm mặt nhìn anh, “Sau này đừng để bạn gái anh say rượu một mình, anh nhất định phải ở bên cạnh cô ấy, sẽ rất nguy hiểm cho một cô gái nếu không có người thân quen ở bên cạnh khi say rượu.”

Ninh Tri đại khái đoán ra được nguyên nhân của vụ tai nạn xe hơi.

Nhìn Ngụy Tinh vì vội vàng đến đón bạn gái mà bị thương, Ninh Tri cảm thấy anh trả cái giá nho nhỏ như vậy đổi lấy bạn gái, cũng coi như lời, “Dù sao đi chăng nữa, sau này hãy chăm sóc cô ấy.”

Nguỵ Tinh ôm bạn gái, loáng thoáng có cảm giác mất đi mà tìm lại được, “Tôi biết.”

Sau một hồi suy nghĩ, Ninh Tri mới nhắc nhở: “Khi tôi nhìn thấy bạn gái của anh, cô ấy đã say khướt, bị giáo sư Viên kéo lên xe. Khi tôi đưa cô ấy đi, giáo sư Viên không muốn để cô ấy xuống xe, còn sầm cả mặt.”

Ninh Tri không nói thẳng ra, nhưng ám thị như vậy đã đủ rõ ràng.

Ngụy Tinh sửng sốt một hồi, vẻ mặt trầm xuống, mạnh mẽ gật đầu, cảm kích nhìn Ninh Tri: “Cảm ơn.” Anh không ngốc, đương nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô.

“Anh đưa cô ấy đi đi.” Ninh Tri chỉ còn lại một phút hiện thân.

“Được, thật sự rất cảm ơn cô về chuyện hôm nay.” Nguỵ Tinh một lần nữa chân thành cảm ơn.

Anh không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn gái của anh bị giáo sư Viên có ý đồ xấu đó bắt đi. Lưng anh đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cũng hoảng loạn không thôi.

Ninh Tri vẫy vẫy tay, cô không nói thêm gì nữa, trực tiếp bước vào bệnh viện.

Đi vào một góc không ai nhìn thấy, tránh camera an ninh, Ninh Tri lại chuyển về trạng thái vô hình.

Cô định đi đến chỗ Lục Tuyệt, nhưng không ngờ lại gặp anh ở góc hành lang.

“Thiếu gia, cậu phải vào trong xử lý vết thương.” Vệ sĩ khuyên nhủ mấy lần nhưng Lục Tuyệt không hề phản ứng lại,  anh lẳng lặng đứng như chờ người tới.

Anh chàng vệ sĩ biết rằng thiếu gia của mình đang đợi cô gái trẻ kia.

Ninh Tri đi tới, “Lục Tuyệt.”

Cô nắm lấy tay anh, ngón tay mảnh khảnh của Lục Tuyệt hơi lạnh.

Ninh Tri biết rằng anh đang đợi cô, “Đi thôi, em đưa anh vào.”

Lục Tuyệt gật đầu.

Vệ sĩ cho rằng anh ta khuyên nhủ có hiệu quả, vội vã nói: “Thiếu gia, đi vào thôi.”

Lục Tuyệt không thèm nhìn anh vệ sĩ, anh ngoan ngoãn để mặc Ninh Tri kéo mình đi.

Có Ninh Tri ở đây, Lục Tuyệt cũng coi như là hợp tác, y tá suôn sẻ khử trùng và băng bó vết thương cho anh, bởi vì vết thương không sâu nên không cần khâu.

Vệ sĩ đứng gác một bên, rất kinh ngạc với sự hợp tác của Lục Tuyệt hôm nay.

Nhìn vết thương của Lục Tuyệt, Ninh Tri rất đau lòng, lần này, anh vì cô mà bị thương.

Mặt khác, Ninh Tri không biết, sau khi giáo sư Viên lái xe rời đi, ông ta vẫn còn đang say rượu, lại thêm việc bị Ninh Tri chọc tức đến bốc hoả,  trong giây lát nhầm lẫn chân ga với chân phanh, vừa giẫm xuống một cái liền tông trúng chiếc xe tải chở hàng.