Cả một buổi sáng, Ninh Tri ép khô với Lục Tuyệt mới lấy được 300 mặt trời nhỏ, cộng với 123 mặt trời nhỏ có trước đó, tổng cộng cô có 423 mặt trời nhỏ.
Trong kho sáng lấp lánh ánh vàng, Ninh Tri nhìn gương mặt đẹp trai của Lục Tuyệt hồng hồng, đôi mắt vừa đen vừa sáng, cần cổ và vành tai cũng đỏ rực, cổ áo mở rộng, quần áo xộc xệch, tên nhóc đáng thương bị cô ép đến khô cạn.
Cô duỗi tay xoa khuôn mặt nóng bừng của anh, “Đợi đến khi về, chúng ta lại tiếp tục.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trán, mũi, miệng, cằm, yết hầu, xương quai xanh đều bị ép cạn rồi, không còn mặt trời nhỏ nào nhảy ra nữa.
Cần phải đợi hồi lại.
Lục Tuyệt cho rằng Ninh Tri nói về nhà rồi lại hôn anh, chạm anh như vừa nãy, anh vui mừng khôn xiết, đôi mắt lại càng sáng.
Ninh Tri cong cong đôi mắt, cô chỉnh lại cổ áo xộc xệch của anh, nhóc mọt sách vừa đáng yêu vừa dễ bắt nạt, cũng không biết đến ngày anh khỏi chứng tự kỉ có còn dễ dỗ, dễ ức hiếp như bây giờ hay không.
Buổi chiều phải quay về.
Ninh Tri và Lục Tuyệt đi thang máy xuống vừa đúng lúc gặp được Nguỵ Tinh cũng đang xuống tầng.
“Thiếu gia Lục Tuyệt, tiểu thư Ninh Tri.” Hôm nay Nguỵ Tinh mặc một chiếc áo sơmi màu xanh lam, bên trong là chiếc áo phông màu trắng, đẹp trai toả nắng, nhìn thản nhiên như không có chuyện gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri mỉm cười, gật đầu coi như chào hỏi.
Nguỵ Tinh đứng đằng sau Ninh Tri và Lục Tuyệt, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại, “Anh đang chuẩn bị về rồi, chắc là trước khi trời tối sẽ về đến nhà, không phải lo lắng cho anh.”
Đứng phía trước, con mắt Ninh Tri xẹt qua tia sáng lạ, cô quay đầu, cười hỏi Nguỵ Tinh, “Đang gửi tin nhắn thoại cho bạn gái à?”
Nguỵ Tinh ngượng ngùng gãi đầu, “Ừ, tôi có thói quen báo cáo lịch trình khi đi ra ngoài.”
Ninh Tri chớp mắt, “Anh tự giác thật đấy, hiếm có anh bạn trai nào biết tự giác như anh.”
Lục Tuyệt đứng bên cạnh nắm chặt tay Ninh Tri, anh mím mím môi, cái hiểu cái không, anh đi ra ngoài, phải báo cáo lịch trình lại cho Ninh Tri.
Nhớ rồi.
Nghe thấy lời Ninh Tri nói, Nguỵ Tinh càng ngại ngùng, “Như vậy cô ấy sẽ càng có cảm giác an toàn.”
Lục Tuyệt nghiêm túc lắng nghe, ừ, tuy rằng anh không rõ cảm giác an toàn là cái gì, nhưng người khác có thì Tri Tri cũng phải có, anh cũng phải cho Tri Tri.
Ninh Tri cười, “Có thể cho tôi xem ảnh bạn gái anh chứ? Tôi hơi tò mò bạn gái trợ lý Nguỵ trông như thế nào.”
Nguỵ Tinh rất sẵn lòng tán dóc về bạn gái mình với người khác, “Được chứ.” Anh mở album ảnh, trong album toàn là ảnh chung của anh và bạn gái.
Nhìn cô gái thanh tú đáng yêu trong bức ảnh, mắt Ninh Tri tối đi, cô khen ngợi: “Xinh quá.”
Cô đã xác định được bạn gái trong miệng Nguỵ Tinh và cô gái cô từng gặp kia là cùng một người, cô gái ấy đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn mà qua đời rồi.
Nguỵ Tinh nghe Ninh Tri khen bạn gái còn vui hơn khi nghe người khác khen mình, “Tiểu Chúc mà nghe được lời tán dương của cô chắc chắn sẽ rất vui.”
Bạn gái thường nói các cô gái thích được khen ngợi, càng nhiều càng tốt.
Ninh Tri thăm dò, “Nếu có cơ hội, tôi muốn gặp gỡ bạn gái anh, tôi cảm thấy cô ấy hẳn là một cô gái rất cởi mở, năng động.”
Đôi mắt Nguỵ Tinh hiện lên vẻ lạc lõng, một giây sau, anh lại cười lên, “Tôi cũng mong sẽ có cơ hội.”
Ninh Tri nhanh chóng bắt được thần sắc lạ trong con mắt Nguỵ Tinh, cô hiểu ra rồi, Nguỵ Tinh không hề có vấn đề về thần kinh, anh biết bạn gái mình đã không còn, chỉ là anh không muốn thừa nhận mà thôi.
Nguỵ Tinh vẫn luôn tưởng tượng bạn gái mình vẫn còn sống.
Ninh Tri không thăm dò thêm nữa.
Xuống đến đại sảnh, mọi người đã tập trung đông đủ, chị Hoàng đang phân phát đặc sản quê nhà cho mọi người, cả một vali đầy quà.
“Chúc hai em luôn hoà thuận, hạnh phúc, vui vẻ.” Chị Hoàng thấy Ninh Tri xinh xắn, lại trông Lục Tuyệt cao to đẹp trai, hai người thật là xứng đôi.
Ninh Tri nhận lấy quà của chị Hoàng, cười nói: “Cảm ơn.”
Bên cạnh đó, Thẩm San San cũng nhận được quà, cô nàng không đi đến chỗ Ninh Tri mà tiến gần Nguỵ Tinh, “Cho anh phần của em này.”
Nguỵ Tinh ngạc nhiên.
Tối hôm qua, sau khi nghe lời chị Hoàng kể, Thẩm San San biết Nguỵ Tinh là một chàng trai si tình, cô rất cảm động, nhìn thế nào cũng thấy anh tội tội, “Em bị dị ứng không ăn được đậu phộng, món đặc sản này có nhân đậu phộng. Anh cầm về mà ăn, đừng lãng phí.”
Một hộp quà bị nhét vào tay Nguỵ Tinh, anh còn chưa kịp nói gì Thẩm San San đã đi mất.
Thôi bỏ đi, dì Phương rất thích ăn vị đậu phộng, anh mang về cho dì cũng được.
Thời điểm về đến nhà họ Lục đã là rất muộn.
Ninh Tri kinh ngạc nhìn Lâm Điềm Điềm thế mà lại xuất hiện ở đây.
“Tiểu Tri, bọn em về rồi à?” Lâm Điềm Điềm ngồi trong phòng khách, khuôn mặt tươi cười nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri phát hiện, một thời gian không gặp, Lâm Điềm Điềm đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi, chiếc mũi cao kia, chiếc cằm cũng có thay đổi rất lớn, rất rõ ràng. Nhưng cho dù cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không cách nào so được với lúc còn có hào quang.
Dáng dấp hiện tại chỉ đẹp hơn so với lúc trước khi phẫu thuật thẩm mỹ một chút, bớt đi vẻ tầm thường của trước kia.
Mẹ Lục thấy Ninh Tri và con trai về, khuôn mặt lạnh lùng lập tức mềm đi, “Về rồi à? Đi chơi có vui không? Mệt không? Mau qua đây ngồi xuống.”
Lâm Điềm Điềm nhìn mẹ Lục đối xử lạnh nhạt với cô, đối với Ninh Tri lại nhiệt tình quan tâm. Thái độ đối đãi hoàn toàn tương phản, trong lòng cô ả chua chát.
Không lâu sau, cô ta nhớ lại giấc mơ đêm qua của mình, trong lòng mừng thầm, thầm trào phúng về sau mẹ Lục chắc chắn sẽ hối hận.
Đêm qua, cô ta lại nằm mơ, trong giấc mơ cô thấy Ninh Tri rời khỏi nhà họ Lục, yêu đương với một anh chàng đẹp trai nào đó, hai người vừa cười vừa nói, còn Lục Tuyệt thì bệnh không dậy nổi.
Ninh Tri cắm cho Lục Tuyệt cái sừng to tướng.
Nghĩ đến đây, sự chua xót trong lòng Lâm Điềm Điềm mới vơi đi.
Lúc này, giúp việc xách một chiếc vali hành lý xuống, “Đại thiếu phu nhân, quần áo của cô đã được thu dọn sạch sẽ.”
Lâm Điềm Điềm gật đầu, “Phiền cô rồi.”
Cô ta đứng dậy, nhận lấy vali, lần này cô ta quay về là để mang hết quần áo đi tiện thể xem Ninh Tri sống thế nào.
Mẹ Lục đúng là có mắt như mù, yêu thương Ninh Tri như con gái, bà cho rằng như vậy sẽ khiến Ninh Tri đối tốt với Lục Tuyệt hơn, khiến Ninh Tri cam tâm tình nguyện ở lại nhà họ Lục. Chắc chắn bà cũng không ngờ tới tương lai Ninh Tri sẽ rời khỏi nhà họ Lục, rời khỏi Lục Tuyệt.
Cứ để rồi xem, hiện giờ mẹ Lục đối xử với Ninh Tri tốt bao nhiêu, nhà họ Lục cưng nựng Ninh Tri đến nhường nào, về sau họ sẽ hối hận, sẽ căm ghét Ninh Tri bấy nhiêu.
Cô chống mắt đợi đến ngày cả nhà họ Lục hối hận, căm ghét Ninh Tri.
Ninh Tri nhận được tín hiệu từ ánh mắt Lâm Điềm Điềm bắn về phía cô, cô ta đang trào phúng cô.
Ninh Tri ù ù cạc cạc.
Đợi đến khi Lâm Điềm Điềm xách hành lý rời đi, tâm trạng mẹ Lục mới tốt lên chút, bà cười nói với Ninh Tri: “Nói cho mẹ nghe, hai ngày nay con với Tiểu Tuyệt thế nào…”
Ban đêm, Ninh Tri nhớ lại ánh mắt không có thiện ý của Lâm Điềm Điềm, cô nhíu chặt lông mày.
Cô cứ có cảm giác, Lâm Điềm Điềm biết chuyện gì đó, cô ta đang đợi chờ để xem kịch hay, xem cô gặp xui xẻo.
Ninh Tri bực bội “hừ” một tiếng.
Trong phòng bếp, mẹ Lục đứng cạnh con trai, khuôn mặt mừng rỡ nhìn con.
Con trai trưởng thành rồi, biết chăm sóc người khác rồi.
Thím Hoa đứng bên cạnh chỉ đạo, “Thiếu gia, nước sôi là có thể thả đường đỏ vào. Nếu thiếu phu nhân không ghét vị gừng thì có thể cho cả gừng vào chung.”
Mẹ Lục cũng không biết chuyện bếp núc, nghe thím Hoa chỉ dạy, hai mẹ con đồng loạt gật đầu.
Mẹ Lục rất vui khi thấy con trai biết chăm lo cho Ninh Tri, tình cảm giữa con trai và Ninh Tri càng ngày càng tốt, bà rất mừng.
Tất cả những điều này cho thấy con trai đang ngày càng giống người bình thường.
Lục Tuyệt vụng về khuấy nước đường đỏ, nhìn nồi nước nổi bong bóng bập bùng, đôi mắt anh sáng trưng.
“Nấu xong rồi, thiếu gia, cậu có thể bê nước gừng đường đỏ lên.” Thím Hoa căn dặn, vốn bà muốn bê giúp thiếu gia nhưng bị cậu ấy từ chối.
Lục Tuyệt cẩn thận đổ nước đường đỏ vào bát sứ trắng, mẹ Lục ở kế bên vội vàng móc điện điện thoại ra, bà không chỉ chụp bóng lưng bận rộn trong phòng bếp của con mà còn chụp cả thành quả bát nước đường đỏ.
Bà hưng phấn đăng lên vòng bạn bè: “Con trai lớn rồi, biết chăm lo cho vợ rồi.”
Bố Lục là người đầu tiên ấn thích.
Lục Thâm Viễn cũng ấn thích bài đăng và bình luận: “Em trai có tiến bộ rồi.”
Mẹ Lục còn nhận được rất nhiều lượt like và bình luận từ bạn bè, bà vui sướng trả lời từng cái, “Con trai lớn không bám mẹ nữa rồi.”
“Chăm vợ? Đây là điều nó nên làm.”
“Đúng, thằng bé đang học cách thương vợ.”
……
Lục Tuyệt không thèm để ý đến mẹ Lục đang hi hi ha ha bận rộn trả lời bạn bè, anh bưng nước đường đỏ đi lên lầu.
“Thiếu gia, nước đường vừa đun xong nóng lắm, hay là để tôi lấy cho cậu cái khay.” Thím Hoa vội vã nói.
Lục Tuyệt không đáp lời, lẳng lặng bước đi, gấp gáp muốn bưng lên cho Ninh Tri uống.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt bưng bát vào phòng, cô đặt điện thoại xuống, hiếu kỳ hỏi: “Anh vừa đi đâu vậy?”
“Cho Tri Tri uống.” Lục Tuyệt bưng bát sứ trắng đến bên cạnh Ninh Tri.
“Nước đường đỏ à?” Ninh Tri hơi ngạc nhiên, “Anh bảo phòng bếp nấu à?”
Lục Tuyệt cụp mi, khoé mắt hơi hồng, “Anh nấu, anh nấu, Tri Tri.”
“Anh nấu á?” Cưng quá đi à, Lục Tuyệt học được cách nấu nước đường đỏ cho cô rồi.
Ninh Tri ngạc nhiên, mừng rỡ, “Sao anh lại giỏi thế này?”
Cô vươn tay muốn cầm lấy bát, thế nhưng đầu ngón tay mới chạm đến thành bát liền rụt lại vì nóng, “Nóng quá.”
Giờ Ninh Tri mới để ý ngón tay thon dài của Lục Tuyệt đã bị hun nóng đến đỏ hỏn, “Anh mau đặt xuống, nóng lắm đấy.”
Lục Tuyệt không thấy nóng, nhưng anh nghe lời Tri Tri, ngoan ngoãn đặt bát xuống bàn.
Ninh Tri cầm tay anh, đầu ngón tay bị bỏng đến đỏ lừ, anh không cảm nhận được đau đớn không có nghĩa tay anh sẽ không bị bỏng.
Ninh Tri đau lòng cúi đầu, khe khẽ thổi vào tay anh.
Lục Tuyệt cảm thấy đầu ngón tay man mát rất thoải mái, anh nhìn dáng vẻ Ninh Tri đau lòng mình, trên đầu lại nhảy ra năm mặt trời nhỏ.
Tri Tri thổi thổi mình, Tri Tri thương thương mình.
Ninh Tri còn đau lòng hôn lên đầu ngón tay anh, “Lần sau anh không được chạm vào bát nóng như vậy nữa, phải dùng khay bưng mới được.”
Ninh Tri đang cúi đầu nên không thấy được mỗi một nụ hôn cô đặt xuống ngón tay Lục Tuyệt là một mặt trời nhỏ nhảy ra.
Đợi đến lúc cô đau lòng xong ngẩng đầu lên, trên đầu Lục Tuyệt đã sáng lấp lánh cả một mảng.
Ninh Tri:….
“Thích em hôn ngón tay anh à?” Ninh Tri cười.
Mặt trời nhỏ trên đầu Lục Tuyệt lại nhảy ra, anh thích Tri Tri thương thương anh.
Một lúc sau, Ninh Tri từng ngụm nhỏ một uống nước đường đỏ Lục Tuyệt nấu, trong miệng toàn vị ngọt, trong lồng ngực như cũng được nhét một nắm đường.
Cô uống nước đường còn Lục Tuyệt ngồi bên cạnh im lặng nhìn cô, ngụm cuối cùng, Ninh Tri không nuốt xuống mà quay đầu về hướng Lục Tuyệt.
Hai tay cô bưng lấy mặt Lục Tuyệt, tiến về phía anh.
Lục Tuyệt ngửi thấy mùi gừng bình thường mình rất rất ghét.
Một giây sau, đôi môi anh có cảm giác mềm mềm, nóng nóng, anh nếm được vị rất ngọt, cực ngọt.
Lục Tuyệt cảm thấy anh lại không ghét vị gừng nữa rồi.
Anh thấy hoá ra nước đường mình nấu lại ngon đến vậy.
Trong khung trên đỉnh đầu, mười cái mặt trời nhỏ một chen chúc nhảy ra.
Vành tai đỏ ửng, giữa hai lông mày Lục Tuyệt hiện lên vài phần ham muốn, một lúc sau, anh còn chưa đã thèm mà dò trong miệng Ninh Tri thêm lượt nữa, hết mất rồi.
Anh vẫn muốn nấu nước đường cho Tri Tri.