Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 81




Khoảng cách giữa các cabin cáp treo không quá gần, cộng với cái nắng gay gắt chiếu lên tấm kính khiến người ta không nhìn rõ hình ảnh bên trong.

Vệ sĩ thân hình cao to, diện một cây đen tuyền dán mắt vào tấm kính cabin, đăm đăm nhìn xem thiếu gia nhà mình đang làm gì.

Chỉ thấy thiếu gia đội mũ áo hơi nghiêng người, đầu cúi về một bên, cả người như đang lắc lư. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không gian trong cabin phía trước rất hẹp.

Thân hình chàng trai cao lớn, không gian nhỏ hẹp bị cậu chiếm một nửa, cơ thể cậu cứ dán chặt vào cô, Ninh Tri thấy chỗ ngồi càng ngày càng thu nhỏ, hô hấp cũng ngày càng không ổn định.

Cậu chàng non nớt lại ham điều lạ thật khiến cô mê mệt.

Ninh Tri cảm thấy Lục Tuyệt của bây giờ chủ động, ham học hỏi hơn Tuyệt Tuyệt lớn nhiều.

Cô mới chỉ chạm nhẹ lên môi anh, cả người cậu trai cứng lại, cánh môi quấn lấy cô, vội vã muốn lấy càng nhiều, thậm chí còn như đang thăm dò phản ứng của cô.

Lục Tuyệt của bây giờ mơn mởn quá đi mất. 

Cậu không có tí kỹ thuật nào, chỉ đơn thuần áp đôi môi lên miệng Ninh Tri.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quỷ chị thơm thơm.

Quỷ chị ngọt ngọt.

Môi quỷ chị mềm mềm.

Mi Lục Tuyệt khẽ động, đáy mắt ánh lên nét thẹn thùng, nhưng đôi môi càng dùng sức, cậu thích hôn quỷ chị như này.

Ninh Tri muốn tách ra, nhưng chàng thiếu niên không hề có ý muốn dừng lại, cậu dính chặt lấy cô, vụng về lại luống cuống.

Đầu cậu nghiêng qua nghiêng lại như không biết nên làm gì, như cún con cần chủ nhân vỗ về.

Tay Ninh Tri bám lên vai cậu, Lục Tuyệt lại càng kích động, đầu nghiêng càng mạnh. Chiếc mũ đỏ che phủ, hơi thở nóng rực phả lên mặt Ninh Tri làm má cô đỏ bừng. 

Ánh sáng bị chàng trai trước mắt che đi, cô chỉ nhìn thấy cậu.

Cô nhìn đôi mắt đen tuyền của cậu, bên trong toàn là sự mơ màng, mù mờ, lăn tăn vài tia**. 

Vệ sĩ ở cabin đằng sau nhíu chặt mi, nhìn chằm chằm vào Lục Tuyệt phía trước. Anh chàng ngơ ngác, thân mình thiếu gia càng ngày càng hạ thấp, như đang cố đè lên cái gì đó, đầu cũng cúi xuống, nghiêng ngả, chiếc mũ che khuất nửa khuôn mặt.

Thậm chí, vệ sĩ còn nhìn thấy Lục Tuyệt như đang ép thứ gì đó vào góc cabin, cả cơ thể đều dán về hướng đó.

Vệ sĩ đoán không ra Lục Tuyệt muốn làm gì, chỉ đành tiếp tục quan sát chú ý tình hình.

Từ trên cabin có thể thu toàn bộ cảnh sắc của khu nghỉ dưỡng vào mắt.

Thế nhưng Lục Tuyệt không thèm liếc mắt lấy một cái, trong con mắt hoa đào chỉ toàn hình bóng quỷ chị của cậu.

Thời điểm cabin đến ga, Ninh Tri đẩy Lục Tuyệt, lùi về phía sau.

Gò má Ninh Tri đỏ bừng, đôi mắt cũng lấp lánh nước, đẹp đến nao lòng.

Lục Tuyệt cúi đầu, chăm chú nhìn cô, lồng ngực căng đến tràn đầy như đang ôm lấy đồ vật mình yêu thích nhất, “Quỷ chị đẹp, của tôi.”

Trong đôi mắt đong đầy quỷ chị của cậu.

Một lát sau, cabin đến ga cáp treo.

Lục Tuyệt nắm tay Ninh Tri, như không nỡ mà lề mề một lúc mới ra khỏi cabin. 

Chàng thiếu niên một thân đồ đỏ, đội chiếc mũ liền áo hấp dẫn không ít ánh nhìn của hàng người xếp hàng phía trước.

Chỉ thấy dưới lớp mũ là chàng trai khuôn mặt anh tuấn, gò má đỏ hồng, đôi mắt long lanh ánh nước, vừa đẹp trai lại có chút đáng yêu khiến không ít cô gái trẻ tuổi trong nhóm du khách đỏ bừng mặt, tim đập rộn ràng.

Vệ sĩ bước từ cabin xuống, vội vã đuổi theo, anh chàng thấy bàn tay thiếu gia nhà mình lại như đang kéo thứ gì đó, một lần nữa xếp vào hàng người.

“Lục Tuyệt, nhóc nóng không?” Ninh Tri quên không kéo mũ cậu xuống.

Nhưng nghĩ đến tia nắng gay gắt ngoài kia, cậu đội mũ cũng che bớt được cái nóng.

Lục Tuyệt không biết lạnh, cũng không biết nóng.

Cậu lắc đầu, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của vệ sĩ, Lục Tuyệt cúi đầu xuống tiến đến gần Ninh Tri.

Không kìm được mà áp lên đôi môi hồng nhuận của cô.

Chàng trai không biết thế nào là tem tém, cũng không hiểu thế nào là xấu hổ, cậu chỉ muốn quang minh chính đại hôn chị gái mà cậu thích.

Ninh Tri ngẩn ra, cô vốn tưởng Lục Tuyệt chỉ hôn một cái rồi rời đi, không ngờ cô đã đánh giá thấp cậu.

Cảm giác được cậu muốn tiến sâu hơn, cô vội vã lùi về phía sau. Hiện giờ không phải ở trong cabin, đằng trước có nhiều người như vậy, đằng sau còn có vệ sĩ đang nhìn chằm chằm vào Lục Tuyệt. 

Cho dù người khác không nhìn thấy cô, Ninh Tri vẫn đỏ mặt, cứ có cảm giác ngại ngùng, kích thích.

Ánh mắt Ninh Tri liếc về phía sau, đôi mắt anh chàng vệ sĩ trợn trừng, cả người hoá đá.

“Muốn hôn.” Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn Ninh Tri, không rõ vì sao cô không cho hôn hôn.

Ninh Tri duỗi tay dán lên mặt cậu, nâng đầu cậu lên, mắt đối mắt.

“Về sau, những lúc có người khác không được hôn.” Sẽ doạ sợ người ta.

Lục Tuyệt ngờ vực nhìn cô, “Tại sao?” 

“Hôn hôn là việc riêng tư của hai người, không được ở trong tình huống có nhiều người thực hiện hành động này.” Ninh Tri dỗ cậu, “Chỉ hai chúng ta biết là được.”

Lục Tuyệt ngoan ngoãn gật đầu, “Chỉ có quỷ chị và tôi, là được.” 

Cậu nhớ rồi, chỉ khi nào có mỗi cậu và quỷ chịi thì có thể hôn hôn.

Ninh Tri cười, cũng không uốn nắn lại.

Chặng về, trong cabin cáp lại chỉ còn cậu và Ninh Tri, Lục Tuyệt vẫn nhớ lời Ninh Tri dặn dò, cậu vội vội vàng vàng đòi hôn Ninh Tri.

Bây giờ hôn được rồi.

Lại một lần nữa từ cáp treo xuống, vệ sĩ thấy thiếu gia nhà mình đã cởi mũ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai.

Đôi mắt cậu sáng ngời, đôi môi khẽ cười lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.

Đây là lần đầu tiên vệ sĩ thấy thiếu gia nhà mình cười.

Anh chàng vội vàng móc điện thoại, báo cáo với Lục Đông Châu, “Tiên sinh, thiếu gia ngồi hai chặng cáp treo.”

“Cáp treo?” Phía bên kia điện thoại, giọng điệu bố Lục tràn đầy vẻ không tin.

Vệ sĩ gấp gáp nói: “Vâng, dường như thiếu gia rất thích đi cáp treo, từ cáp treo xuống cậu ấy còn cười nữa.”

Lục Đông Châu bất ngờ với việc con trai thích đi cáp treo, “Được rồi, tôi biết rồi, cậu tiếp tục đi theo bảo vệ thằng bé.”

Cúp điện thoại, ông quay người liền bắt gặp khuôn mặt tò mò của vợ.

“Tiểu Tuyệt sao thế?” Mẹ Lục nghe loáng thoáng điện thoại có nhắc đến Tiểu Tuyệt.

“Không có chuyện gì, vệ sĩ báo cáo Tiểu Tuyệt đi cáp treo, còn cười nữa, xem ra thằng bé rất thích cáp treo.” Lục Đông Châu tiến về phía mẹ Lục.

“Thật ư? Nếu thằng bé đã thích như vậy, lần sau chúng ta lại đưa nó đến nơi có cáp treo.” Mẹ Lục như nhớ đến điều gì đó, nụ cười chợt tắt, “Chuyện Tiểu Tuyệt rơi xuống hồ hôm nay, anh thấy thế nào?”

Bố Lục nhíu mi, hỏi: “Em cảm thấy lời cô bé nói…”

“Anh cho người đi điều tra hành tung cô bé đó, phát hiện sau khi cô bé ra khỏi khách sạn liền biến mất.” Bố Lục rơi vào trầm tư, “Anh cũng phái người đi đến bên hồ nơi Tiểu Tuyệt rơi xuống điều tra, xung quanh không hề có dấu vết vật lộn.”

“Ý anh là cô bé đó nói dối?” Khuôn mặt mẹ Lục ngờ vực.

“Không phải, đối phương không cần thù lao, cũng không có mục đích khác, không cần thiết bịa chuyện.” 

Khuôn mặt anh tuấn của bố Lục hiện lên vài phần lạnh lùng, “Chuyện này không có chứng cứ gì, không thể tuỳ tiện phán ai nói dối, nhưng giờ Thâm Viễn cũng lớn rồi, khó tránh khỏi có những suy nghĩ khác, anh sẽ lựa thời gian nói chuyện cùng nó.”

Mẹ Lục hiểu tính chồng, nghe lời ông nói liền biết ông đã có chút hiềm nghi con trai lớn.

Ý nghĩa của việc nói chuyện với con trai lớn chính là muốn nhắc nhở, mặc kệ việc đó có phải nó làm hay không, thì đây cũng coi như một bài học.

Mẹ Lục gật đầu, không hề có ý tứ phản đối.

Phòng của Lục Thâm Viễn ở phía chéo phòng bố mẹ Lục.

Anh ta đã đổi bộ đồ ướt, quay về dáng vẻ công tử cao quý thường ngày.

Anh ta ngồi ở mép giường, vân vê chỗ đau trên lồng ngực. Anh ra rõ ràng cảm giác được ngực mình bị ai đó đạp cho một cước, giờ vẫn còn đau.

Nhưng mà, khi ấy ngoài anh ta, chỉ có Lục Tuyệt ngây ngốc đứng ở ven hồ gần đó, không hề có người thứ ba.

Lục Thâm Viễn một bên thở ra, khuôn mặt không nén được đau đớn vân vê lồng ngực, một bên nhớ lại cảnh tượng lạ lùng khi ấy. Làm sao Lục Tuyệt bơi lên bờ được, nó rõ ràng không biết bơi.

Mặt khác, lúc ở sảnh khách sạn, cô bé chất vấn anh ta lại là ai, có thật cô ta ở gần đó, nhìn thấy anh đẩy Lục Tuyệt xuống nước?

Ánh mắt Lục Thâm Viễn tối dần, anh ta hơi hối hận đã không suy nghĩ kỹ càng mà động thủ với Lục Tuyệt.

Vốn là kế hoạch một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể chơi xỏ Lục Tuyệt, lại vừa tạo cơ hội để bản thân cứu nó, khiến bố mẹ càng tin tưởng và cảm kích anh ta. Thế nhưng, tất cả giờ đã biến thành bọt nước.

Lục Tuyệt không bị sợ hãi, ngược lại còn khiến anh ta có nguy cơ bị bố mẹ Lục nghi ngờ.

Lục Thâm Viễn vuốt lông mày, cảnh tỉnh bản thân lần sau không được manh động.

Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Lục Thâm Viễn tiến đến mở cửa.

“Bố, sao bố lại đến đây?” Lục Thâm Viễn vội vàng nhường đường.

“Con nhảy xuống hồ có bị thương không?” Lục Đông Châu bước vào phòng.

“Con không sao, Tiểu Tuyệt thì sao ạ? Thằng bé không có chuyện gì chứ? Con đang tính đi thăm thằng bé, cũng không biết nó đã nghỉ ngơi chưa, con lo em sẽ bị ám ảnh.” Lục Thâm Viễn ra vẻ người anh tốt quan tâm em trai.

Bố Lục thăm dò nhìn anh ta, không lâu sau mới nói: “Thằng bé không có chuyện gì. Mấy hôm trước con có nhắc đến việc vào công ty phụ việc, thực tập. Bố suy nghĩ kỹ rồi, giờ con vẫn còn bé, mới năm nhất, không phải hấp tấp, vẫn nên đặt việc học làm đầu.” 

Lục Thâm Viễn ngây ngẩn, anh ta phản ứng lại cực nhanh, bố Lục đang phản đối anh ta vào công ty.

Khuôn mặt anh ta không lộ tâm tình, “Bố, mọi chuyện đều nghe theo bố, đợi đến lúc con tích luỹ đủ kiến thức sẽ đến công ty thực hành.”

Lục Đông Châu vỗ vai anh ta, không nói thêm gì nữa.

Đợi đến khi bố Lục rời đi, đóng cửa lại, khuôn mặt Lục Thâm Viễn mới tối sầm lại.

Anh ta vẫn bị nghi ngờ.

Trên đường về, Ninh Tri để kệ Lục Tuyệt nắm tay, hai người chậm rãi dạo bước về khách sạn.

Vệ sĩ ở đằng sau vẫn luôn duy trì khoảng cách theo sát Lục Tuyệt, anh chàng nhìn cậu chủ lúc có lúc không quay sang bên cạnh, còn lẩm bẩm một mình.

Vệ sĩ biết thiếu gia nhà mình mắc chứng tự kỷ, cho nên cũng không lấy làm lạ với mấy động tác kỳ quái của cậu.

Anh chàng thấy thiếu gia Lục Tuyệt đang rất vui vẻ.

Mặt trời đang dần lặn, khu nghỉ dưỡng vẫn còn kha khá khách.

Lúc này, Ninh Tri bắt gặp một cặp tình nhân đang bước đến, cô hơi bất ngờ.

Người nam là Nguỵ Tinh, anh mặc một chiếc sơ mi kẻ caro màu xanh, cười một cách rạng rỡ lại trông hơi ngốc ngốc. Anh nắm tay cô gái bên cạnh, nhìn là biết là bạn gái.

Không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp được bạn học đại học kiêm trợ lý tương lai của Lục Tuyệt.

Nguỵ Tinh cũng trông thấy Lục Tuyệt, anh nhiệt tình chào Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt không để ý đến Nguỵ Tinh, anh chỉ tập trung nhìn Ninh Tri.

Nguỵ Tinh không để bụng, anh hào phóng cởi mở dẫn bạn gái rời đi.

Ninh Tri đánh giá cô gái, xinh đẹp động lòng, trông rất dịu dàng và thanh nhã.

Hai người bước qua rồi đi xa dần.

Ninh Tri thu lại ánh mắt, cô thấy bóng Lục Tuyệt kéo dài trên mặt đất, mà bên phía cô thì không có gì cả. Cô giống như không tồn tại, chỉ là một điều bất ngờ dành riêng cho Lục Tuyệt.

Từ lúc xuống khỏi cáp treo, đôi mắt Lục Tuyệt vẫn luôn phát sáng, khoé môi khẽ vểnh, đầu lưỡi vẫn còn vị thơm của quỷ chị.

Cậu thích mùi vị của quỷ chị. 

Lục Tuyệt thích ngắm Ninh Tri, để mặc cô xâm nhập lớp vỏ của cậu.

Đột nhiên, Lục Tuyệt cúi đầu, cậu ngơ ngác nhìn bàn tay đang nắm lấy Ninh Tri.

Bàn tay trắng nõn của Ninh Tri biến mất, cảm xúc mềm mại ấy cũng không còn.

Lục Tuyệt gấp gáp cúi đầu nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tri dần dần mờ đi, rồi biến mất.

Dưới ánh chiều tà, vệ sĩ nhìn khuôn mặt thiếu gia nhà mình đột ngột tắt đi nụ cười, thân hình sụp xuống trông vừa cô độc lại lạc lõng.