Trước ngày kỷ niệm thành lập trường, Ninh Tri cùng bạn học tổng duyệt một lần, còn thử trang phục biểu diễn.
Cô nhìn bộ váy công chúa đang mặc trên người mình, trên thân váy màu tím nhạt còn điểm xuyết hoạ tiết hoa nhí, cổ váy là dạng cổ công chúa nhún bèo, chiếc váy quá thuần khiết đáng yêu, hoàn toàn không phải phong cách của Ninh Tri.
Cô hơi khó tin nhìn lớp trưởng – người phụ trách trang phục, “Mình mặc bộ váy này lên sân khấu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Thanh gật đầu thật mạnh, khuôn mặt chắc chắn, “Váy rất hợp với cậu.”
Lúc cô chọn trang phục ấy mà, cứ nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tri là không nhịn được chọn bộ thật là đẹp, ỏ ỏ, xinh quá đi mất.
“Mình không phải diễn vai chị kế độc ác à?” Ninh Tri thấy chiếc váy sặc mùi thiếu nữ này không hợp với nhân vật của cô.
Châu Thanh vỗ ngực, tự tin nói: “Chúng ta đi theo một hướng khác biệt, đánh vỡ lối mòn tư duy, không nên dựa vào vẻ ngoài và cách trang diện để thể hiện sự ác độc của cậu, phải dựa vào diễn xuất.”
Ninh Tri kéo kéo chiếc váy công chúa đáng yêu quá mức, nói thẳng với Châu Thanh: “Mình không có diễn xuất.”
“Không có diễn xuất cũng không sao.”
Châu Thanh nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ của Ninh Tri, hâm mộ quá đi mất, “Cậu có nhan sắc, còn cần diễn xuất làm gì, lên sân khấu chỉ việc phụ trách việc đẹp thôi là được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri: ….
Lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường được tổ chức rất long trọng, mời không ít khách quý đến tham dự.
Điều khiến ban lãnh đạo trường kinh ngạc là khách mời hôm nay còn có cả Tống lão phu nhân của nhà họ Tống. Tiếp đó, ban lãnh đạo nhận được tin tức người nắm quyền nhà họ Lục dẫn theo vợ và con đến. Không lâu sau, bọn họ còn nhận được tin ông cụ nhà họ Ninh cũng tới tham dự.
Ban lãnh đạo trường vừa kinh ngạc lại mù mịt, lễ kỷ niệm 50 năm của trường thế mà khiến cả nhà họ Lục lẫn nhà họ Ninh chú ý đến?
Bọn họ vội vàng cử người đứng chờ sẵn ngoài cổng, tiếp đón khách quý.
Ninh Tri ở hậu trường đã trang điểm, thay đồ xong.
Cô nhìn dáng vẻ bản thân ăn diện váy công chúa xinh đẹp tinh xảo, lại nhìn sang bạn học nam giả nữ đóng vai Lọ Lem, hiệu ứng hài kịch là đây.
Mà lúc này, cô nhận được tin mẹ Lục nhắn nói bọn họ đã đến nơi.
Ninh Tri dở khóc dở cười, cô lên sân khấu biểu diễn, bà ngoại, ông nội, bố mẹ chồng và cả chồng đều đến xem, e là không nhiều người có đãi ngộ này.
Lục Tuyệt đi cùng bố mẹ tới trường học.
Anh nhìn xung quanh, ở đây đều là bạn học của Tri Tri.
Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, bà ngoại Tống, ông cụ Ninh và bố Lục, mẹ Lục được xếp ngồi hàng khách quý đầu tiên.
Còn Lục Tuyệt được xếp ngồi ở hàng ghế sau, xung quanh là các bạn sinh viên khác.
Gần đến giờ biểu diễn, xung quanh lục tục có người ngồi vào chỗ.
Vị trí bên cạnh Lục Tuyệt cũng có người, là mấy chàng trai.
“Nghe nói lần này hoa khôi trường cũng lên biểu diễn.” Một chàng trai háo hức nói.
“Triệu Miên Miên bên khoa Ngoại ngữ à?” Chàng trai đeo kính ngồi bên cạnh cũng hưng phấn theo, “Nghe nói sở trường của cô ấy là đàn dương cầm, lát nữa sẽ biểu diễn dương cầm à?”
“Hoa khôi người ta đa tài đa nghệ, còn biết khiêu vũ, đã thế còn xinh đẹp, có khí chất, cũng chả hiểu vì sao Thẩm Quát lại nỡ lòng từ chối lời tỏ tình của hoa khôi.” Chàng trai có mái tóc nâu huých Thẩm Quát ngồi bên cạnh, “Hoa khôi mấy lần hẹn cậu đều từ chối, không thích hoa khôi thật à?”
“Thôi bỏ vụ hoa khôi đi, Thẩm Quát thích Ninh Tri bên khoa Trung cơ.” Chàng trai đeo kính tiết lộ, “Sáng hôm đấy tôi còn đi cùng với Thẩm Quát xem cậu ấy tỏ tình với Ninh Tri.”
Lục Tuyệt ở bên cạnh ngẩng đầu, liếc nhìn mấy chàng trai ngồi bên cạnh, đôi môi anh mím chặt.
“Ninh Tri là ai? Xinh hơn cả hoa khôi à?” Chàng trai tóc nâu tò mò, “Không thể nào, hoa khôi của chúng ta được cả trường công nhận, do mọi người bầu ra, còn có ai xinh hơn cô ấy chứ?”
Chàng trai đeo kính khinh thường nhìn cậu, “Bình thường Ninh Tri khá là im hơi lặng tiếng, lần trước trên diễn đàn có người đăng ảnh cậu ấy lên bọn tôi mới biết trong trường còn giấu một đại mỹ nữ. Nếu như muốn so sánh, hoa khôi làm gì có cửa?”
“Nhưng mà anh Quát của chúng ta cũng không phải người chỉ biết nhìn mặt, cậu ấy đâu nông cạn đến nỗi chỉ nhìn mặt Ninh Tri.”
Chàng trai đeo kính nói: “Các cậu còn không biết, anh Quát còn cố ý thăm dò thời khoá biểu của Ninh Tri. Mỗi ngày đều lượn qua lượn lại cửa lớp học của người ta, còn giả vờ chạm mặt trên đường, đỉnh hơn nữa này, cậu ta mỗi sáng sớm đều canh ở cổng trường, chỉ để nhìn Ninh Tri nhiều thêm chút.”
“Vãi, thật à? Anh Quát si tình thế?” Chàng trai tóc nâu cười đến là bỉ ổi, “Anh Quát tỏ tình thành công rồi nhỉ, trong trường học làm gì có nữ sinh nào không thích cậu.”
“Tôi đoán, Ninh Tri chắc chắn thích cậu, đồng ý rồi.”
Bên kia, đôi môi mỏng của Lục Tuyệt mím chặt, đôi mắt dữ tợn trừng mấy người đó, bọn họ nói bậy, Tri Tri chỉ thích anh.
Chàng trai tóc nâu bị chàng trai đeo kính vỗ một cái, “Nói lắm, anh Quát bị từ chối rồi.”
“Bị từ chối á?” Chàng trai tóc nâu lại gần Thẩm Quát, “Không phải chứ, cậu có tiền lại có sắc, đã thế chỉ từng yêu đương ba lần, vang danh giữ mình trong sạch, đối phương còn không ưng? Mắt Ninh Tri có vấn đề rồi, cô ấy thích người như nào?”
“Mắt có vấn đề, cậu.”
Ở bên cạnh truyền đến âm thanh người đàn ông trầm thấp lại mang theo chút phẫn nộ.
Mấy chàng trai nhìn sang, chỉ thấy một chàng trai mặc áo hoodie liền mũ màu đỏ, diện mạo xuất chúng đang nhìn bọn họ, khiến mấy chàng trai sợ hãi.
Tầm mắt Thẩm Quát dừng trên khuôn mặt anh, đánh giá vài giây, cậu đột nhiên hỏi, “Anh quen Ninh Tri?”
Lục Tuyệt như cún con xù lông bảo vệ đồ ăn của mình, hung dữ nói: “Của tôi, Tri Tri của tôi.”
Thẩm Quát thấy đối phương nói chuyện như trẻ con, có cảm giác là lạ, anh quan sát vài giây, cứ cảm thấy chàng trai áo đỏ này khác với người bình thường.
Thế nhưng đối phương lại cúi đầu, không thèm nhìn anh.
Thẩm Quát nén lại sự ngờ vực trong lòng.
Lúc này, buổi biểu diễn đã bắt đầu.
Hoa khôi nhảy múa mở màn, rất rõ ràng, hoa khôi ở trường học có độ phổ biến rất cao. Vừa lên sân khấu phía dưới đã truyền đến từng trận từng trận vỗ tay, còn có tiếng hoan hô ầm ỹ.
“Hoa khôi xinh thế, nhảy cũng đẹp nữa.” Mọi người không nhịn được khen ngợi.
Thẩm Quát liếc nhìn vài cái, không hề có ý muốn xem hoa khôi nhảy múa.
Cậu để ý chàng trai áo đỏ cứ cúi đầu trầm mặc mãi, không thèm nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, giống như không hề có chút hứng thú nào.
Chỉ đến khi MC thông báo đến tiết mục “Cô bé Lọ lem” cải biên của khoa Trung, Thẩm Quát mới thấy anh chàng ngẩng đầu, đôi mắt đăm đăm nhìn sân khấu.
“Cô bé” Lọ Lem thân hình cao lớn bước ra, cả hội trường cười vang.
Tiếp đó, chị kế độc ác của Lọ Lem xuất hiện.
Ánh đèn hắt lên người thiếu nữ, cô mặc một chiếc váy hoa nhí màu tím nhạt vừa tiên vừa thuần khiết. Nhất là khi ánh đèn chiếu đến khuôn mặt cô, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo thu hút mọi ánh nhìn.
“Trời ơi, nữ sinh lớp nào đây? Sao tôi chưa từng nhìn thấy?”
“Đây mới là hoa khôi nhỉ?”
“Ha ha ha, sao tôi cứ cảm giác chị kế độc ác mới là cô bé Lọ Lem nhỉ?”
“Chị kế độc ác xinh thế, tôi tự nhiên có ý nghĩ lệch lạc, Lọ Lem bị bắt nạt như thế là đáng lắm.”
“Chị kế độc ác đừng ức hiếp Lọ Lem nữa, ức hiếp em này.”
“Chị kế độc ác học lớp nào thế? Cầu profile.”
Ở hàng ghế đầu, bà ngoại Tống nhìn thấy cháu dâu bước ra, bà cụ kinh ngạc ra mặt, “Cô bé xinh đẹp ghê cơ, của nhà tôi đấy.”
Ông cụ Ninh ngồi bên cạnh không hài lòng, khuôn mặt kiêu ngạo, “Gen nhà họ Ninh chúng tôi tốt, vừa nhìn là biết Tiểu Tri là người nhà họ Ninh.”
Mẹ Lục nói với bố Lục: “Tiểu Tri với Tiểu Tuyệt nhà chúng ta rất xứng đôi, giờ hai đứa mà đứng cùng nhau thì tốt rồi.”
Lãnh đạo trường ngồi một bên căng thẳng, trái tim như treo ngược, trạng thái bất ổn. Sau khi nghe lời mấy vị khách quý ngồi cạnh nói, ánh mắt ông chuyển hướng lên sân khấu, dừng trên người cô gái trông xinh xắn diễn vai chị kế độc ác, quá khủng, mấy vị sếp lớn hôm nay đều đến vì cô bé này à?
Kể từ lúc Ninh Tri lên sân khấu, tiếng kinh ngạc dưới khán đài mãi không dứt.
“Khi nãy không phải cậu tò mò Ninh Tri trông như thế nào à?”
Khuỷu tay chàng trai đeo kính huých đồng bọn, “Ninh Tri là cái người diễn vai chị kế độc ác trên sân khấu đấy.”
Chàng trai tóc nâu vừa nhìn đã bị hút hồn, nghe thấy lời này, cậu dính lấy Thẩm Quát, thán phục nói: “Chẳng trách cậu không thích hoa khôi mà thích Ninh Tri.”
Thẩm Quát vẫn luôn nhìn Ninh Tri, tuy bị cô từ chối nhưng anh chàng chưa hoàn toàn hết hi vọng.
Anh để ý chàng trai áo đỏ cũng giống y anh, nhìn chằm chằm bóng hình trên sân khấu.
Mọi người xung quanh đều đang kháo nhau theo đuổi chị kế độc ác, xin phương thức liên lạc, còn có mấy lời yêu thích chị gái ác độc, Lục Tuyệt mím môi, anh yên lặng nhìn Ninh Tri trên sân khấu.
Chỉ nhìn Ninh Tri.
Lồng ngực chua xót, lại căng nhức, cực kỳ không thoải mái.
Ninh Tri không nhìn thấy, hộp tâm trạng trên đầu Lục Tuyệt đang có mười đám mây đen xẹt tia sét.
Trên sân khấu, chị kế độc ác xinh đẹp đang sai khiến Lọ Lem cao lớn lau sàn, còn xé rách váy của Lọ Lem. Khán giả cười rung, thậm chí còn ủng hộ chị kế tiếp tục làm việc ác, bắt nạt Lọ Lem cao lớn.
“Chị kế độc ác đừng ức hiếp cô bé Lọ Lem nữa, ức hiếp em này.”
“Tôi chua quá, giọng nói chị kế dễ nghe quá.”
“Tôi đột nhiên thấy Lọ Lem xứng đáng bị chị kế đàn áp.”
“Có ai biết chị kế học lớp nào, tên là gì không?”
“Chị kế xinh hơn hoa khôi nhiều, tại sao cô ấy không phải là hoa khôi?”
……
Mây đen trên đỉnh đầu Lục Tuyệt từng đám từng đám nhảy ra ngoài, càng ngày càng nhiều.
Ninh Tri đứng trên sân khấu, ánh mắt lướt xuống dưới, vừa nhìn liền ngơ ngẩn.
Cô nhìn thấy trên đầu Lục Tuyệt một chùm mây đen sáng ánh sét.
Trong hộp tâm trạng, ánh sáng của tia sét chói lọi y như ánh sáng của mặt trời nhỏ, loá đến nhức mắt.
Anh ấy tức giận?