Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 73




Rượu vang chảy đầy trên khuôn mặt Lâm Điềm Điềm, kiểu tóc tạo hình và lớp trang điểm tinh tế đều bị xoá sạch, cô ta tức đến run người, không nhịn được mắng nhiếc người phục vụ.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng mình, cô ta đơ luôn.

Giọng nói ngọt ngào dịu dàng trước kia của cô ta không còn nữa rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhờ lớp filter của hào quang, giọng nói của Lâm Điềm Điềm được cải tạo trở nên dễ nghe, kể cả có tức giận mắng người cũng khiến cho người ta tưởng cô mới là người bị bắt nạt, chọc người thương xót, cảm thấy đây đều là lỗi sai của người khác.

Hiện tại tia hào quang cuối cùng đã quay về trên người Ninh Tri, giọng nói trở về nguyên gốc, âm thanh mắng nhiếc của cô ta khiến người nghe chói tai, dẫn đến không ít quan khách ngoảnh đầu lại nhìn.

Lâm Điềm Điềm không thèm để ý ánh mắt xung quanh, cô ta chỉ thấy vòng ngọc trên cổ mình rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Lâm Điềm Điềm nhìn đến ngu luôn, cô ta lập tức cúi xuống nhặt lại, ngọc đã vỡ không thể nào liền lại được.

Điều này có nghĩa là từ nay về sau cô ta không cách nào đoạt hào quang của Ninh Tri nữa.

Lục Thâm Viễn cởi áo khoác phủ lên người vợ, “Dây chuyền hỏng rồi anh sẽ mua cho cái mới, mau đi thay quần áo, cũng chỉnh trang mặt và đầu tóc lại luôn đi.”

Sắc mặt Lục Thâm Viễn không quá tốt, nhưng lời nói thốt ra vẫn mang đầy sự cưng chiều khiến khách mời xung quanh đều hâm mộ không thôi, ánh mắt nhìn Lâm Điềm Điềm đều là sự hâm mộ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Điềm Điềm dựa vào cái gì mà gả cho Lục đại thiếu gia cơ chứ.

Lâm Điềm Điềm cảm động nhìn Lục Thâm Viễn, bị đánh về nguyên hình thì sao chứ, Lục Thâm Viễn không chê cô ta, vẫn cứ cưng chiều cô ta.

“Thâm Viễn.” Giọng nói gốc của Lâm Điềm Điềm vừa thô vừa khàn, không giống như trước kia ngọt ngào thánh thót, cô ta nũng nịu gọi tên Lục Thâm Viễn, âm thanh khò khè như khó thở.

Ánh mắt Lục Thâm Viễn tối lại, “Anh gọi người dẫn em đi.”

Lâm Điềm Điềm cầm theo miếng ngọc chia năm xẻ bảy rời bữa tiệc.

Ninh Tri nhìn Lục Thâm Viễn sắc mặt không đổi, vẫn như trước điềm tĩnh đáp lời trưởng bối hoặc tiếp chuyện với khách khứa. Cô chau mày, xem ra Lục Thâm Viễn là một người rất biết cách che dấu cảm xúc.

Trong bữa tiệc, Tống lão thái thái đi đâu cũng kéo theo Ninh Tri và Lục Tuyệt. Khách mời đều biết nhìn sắc mặt, biết ý mà khen bọn họ không dứt miệng, dỗ dành bà cụ đến là vui vẻ.

Đến giờ nghỉ, bà cụ Tống hỏi con gái Tống Nhã, “Hôm nay mẹ thấy bệnh tình Tiểu Tuyệt chuyển tốt rồi đấy, mẹ nói với thằng bé câu nào nó đều đáp lại, cũng nhìn ra được tình cảm giữa nó với Ninh Tri rất tốt. Tình hình của Lục Tuyệt đã tốt dần lên, con với Đông Châu tính sao?”

Gần đây mẹ Lục với Lục Tuyệt cũng có giao lưu, tuy rằng phần lớn đều là bà nói, con trai nghe, thi thoảng sẽ trả lời đôi câu. Đây là một bước tiến lớn, là điều mà trước đây bà không dám mơ đến.

“Mẹ, ý của mẹ là..” Mẹ Lục ngập ngừng.

“Ngay từ đầu mẹ đã không ủng hộ việc hai con nhận nuôi một đứa trẻ, giờ hai đứa bé đều đã lớn, Thâm Viễn cũng học quản lý công ty rồi, chỉ sợ về sau sẽ sinh ra ý xấu.”

Bà cụ Tống đã sống hơn nửa đời người, con mắt nhìn người cũng xem như chuẩn, đứa trẻ Lục Thâm Viễn này ngày càng khiến người ta khó nắm bắt, bà lo lắng cháu ngoại ngoan Lục Tuyệt sẽ chịu thiệt.

Bà ngoại Tống đúng là không nhớ rõ Ninh Tri, lúc phát bệnh ý thức mơ hồ, lại thêm chuyện đã qua nhiều năm, bà về cơ bản không nhỡ rõ chuyện lúc phát bệnh. Nhưng trong nhận thức, bà rất thích Ninh Tri, cũng theo bản năng mà dần xa cách cháu ngoại Lục Thâm Viễn.

Mẹ Lục hiểu ý mẹ, bà cười nói: “Mẹ, Thâm Viễn bình thường rất thương yêu em trai, nó không phải người như vậy, mẹ yên tâm.”

Bà cụ xua tay, “Nếu hai đứa đã để Thâm Viễn và vợ nó dọn ra khỏi nhà, có những chuyện nên nói rõ ràng từ sớm, lòng người khó dò.”

Ý bà cụ Tống là nên sớm phân chia gia sản, cũng chặt đứt việc Lục Thâm Viễn sẽ nảy ra ý đồ xấu. Dù thế nào bà cũng thiên vị Lục Tuyệt, muốn suy tính thay cháu ngoại.

Người ngoài đều đồn thổi Lục Thâm Viễn sẽ thừa kế nhà họ Lục, bà cụ không thể không nhắc nhở con gái.

“Con và Đông Châu tính sẽ chia cho Thâm Viễn một chút cổ phần, để nó quản lý công ty, về sau bọn con cũng yên tâm. Còn những thứ khác, tất cả đều thuộc về Tiểu Tuyệt.” Mẹ Lục cũng không hồ đồ, tuy rằng cũng thương yêu con trai lớn nhưng dù có thế nào chút tình thân ấy cũng không so được với Lục Tuyệt.

Tống lão thái thái gật đầu, “Tình hình của Tiểu Tuyệt giờ cũng tốt lên rồi, con thử cho nó quay về công ty đi, cũng không thể để thằng bé ngày ngày ngồi ngẩn ở nhà.”

Mẹ Lục đồng ý.

Tiệc mừng thọ kết thúc, mẹ Lục tìm chồng, nói với ông những lời dặn dò của mẹ.

“Mẹ thiên vị Tiểu Tuyệt, bà lúc nào cũng sợ chúng ta đối xử với nó chưa đủ tốt.” Mẹ Lục dở khóc dở cười, “Tiểu Tuyệt là con của chúng ta, em làm sao mà lại không yêu thương nó chứ.”

Bố Lục ôm vợ, khuôn mặt góc cạnh mềm mại đi vài phần, “Mẹ lo lắng cũng đúng, đợi qua một khoảng thời gian nữa, anh sẽ lập di chúc.”

Ông thấy đây cũng là chuyện sớm muộn.

Mẹ Lục xúc động khôn nguôi.

Ban đêm, Ninh Tri thấy có người lộ video clip Lâm Điềm Điềm mất mặt ở bữa tiệc lên trên mạng, cũng không biết là vị khách nào đã đăng lên. 

Video bị cư dân mạng đẩy lên hotsearch, tiêu đề: Đây là Lâm Điềm Điềm ư? Nhan sắc đỉnh chóp của giới giải trí đây ư?

Trong video clip, Lâm Điềm Điềm ướt sũng rượu vang, chỉ tay chửi bới nhân viên phục vụ, video chất lượng HD, khuôn mặt lẫn giọng nói của cô ta đều được cư dân mạng soi đến sạch sẽ, nghe đến rõ ràng.

“Gần đây Lâm Điềm Điềm không có hoạt động, như mất tích ấy, sao bảo là chỉ bị kích ứng da thôi mà?”

“Bệnh thần kinh, tìm đại một bà rồi nói đây là Điềm Điềm của chúng tôi à?”

“Lâm Điềm Điềm sao lại xấu đến thế nhỉ, cô ta bị làm sao vậy? Phẫu thuật thẩm mỹ thất bại? Hiện nguyên hình rồi?”

“Cô ta vốn như thế này mà, tôi là bạn cùng lớp cấp hai đây, khuôn mặt cô ta vốn dĩ như thế này, sau đó tiến vào giới giải trí, tôi còn cảm thán nền công nghiệp tạo minh tinh đúng là đỉnh.”

“Có người đào được ảnh trước đây của Lâm Điềm Điềm, hoá ra khuôn mặt cô ta vốn như này.”

“Theo đuổi thần tượng không cần cái gì cũng cho là thật, đều là hình tượng cả thôi. Nhưng nhan sắc thế này mà thiết lập hình tượng đứng chóp giới giải trí thì đúng là làm quá.”

“Chỉ có tôi chú ý đến mỹ nữ đứng chéo Lâm Điềm Điềm thôi à? Chời má, xinh quá đi mất, làn da cổ trắng đến phát sáng luôn.”

“Tôi nhìn thấy rồi, từ cái nhìn đầu tiên luôn, nhan sắc thần tiên gì thế này, chị gái xinh đẹp giết em đi.”

“Fans nhà Điềm Điềm mau xem thần tượng, nhắm mắt tâng bốc nhan sắc, tưởng người khác cũng mù theo à? Thế nào gọi là xinh đẹp? Mời nhìn mỹ nữ đứng góc chéo với Lâm Điềm Điềm, đấy mới gọi là nhan sắc đỉnh cao.”

“Tôi là một trong những khách mời của bữa tiệc hôm nay, người trong video đúng là Lâm Điềm Điềm, không có chuyện mạo danh. Còn về cô gái bên chéo Lâm Điềm Điềm, người thật còn xinh hơn trong video, thân phận không tiện tiết lộ.”

“Hình như đó là cô cháu gái mà nhà họ Ninh mới nhận lại gần đây, là người thừa kế nhà họ.”

“Tiết lộ một chút, cô ấy còn là con dâu nhà họ Lục.”

“Thân thế chị gái xinh đẹp đúng trâu bò, bao nuôi em đi, em biết làm ấm giường.”

- -------

Hotsearch vốn dĩ chỉ điểm Lâm Điềm Điềm, comment phía dưới hơn nửa đều thảo luận về Ninh Tri, cư dân mạng điên cuồng cầu xin chị gái bao nuôi.

Lúc Lục Tuyệt sáp đến gần Ninh Tri, ánh mắt vô tình lướt đến giao diện điện thoại, nhìn bình luận trên đó, đôi mắt đen tối sầm, đôi môi mím chặt.

Quỷ chị là của anh, ai cũng không được giành.

“Anh tắm xong rồi à?” Cơ thể ấm áp mang hơi nước tiến lại gần, Ninh Tri có cảm giác.

Tóc mái Lục Tuyệt ướt đẫm, vết thương trên trán cũng sũng nước, Ninh Tri nhanh chóng lấy khăn thấm vệt nước, “Vết thương còn chưa khỏi hẳn, không được dính nước, nhiễm trùng để lại sẹo thì sao.”

Khuôn mặt đẹp trai như mà mà có sẹo, cô đau lòng lắm đấy.

Tay Lục Tuyệt phủ lên tay Ninh Tri, cầm lấy khăn trên tay cô, “Lau tóc cho Tri Tri, anh.”

Ban nãy Ninh Tri gội đầu còn chưa sấy khô, mái tóc ẩm ướt vắt trên vai, áp sát mặt càng tôn lên vẻ trắng nõn tinh tế.

“Anh lau tóc giúp em?” Ninh Tri bất ngờ, trước kia đều là cô lau tóc cho anh, anh biết chăm sóc người khác rồi?

Lục Tuyệt gật đầu.

Lục Tuyệt cưng chiều vợ thức thứ ba: lau tóc.

“Được, anh lau đi.” Ninh Tri rất vui khi thấy Lục Tuyệt chủ động như vậy.

Điều này cho thấy anh ngày càng tiếp thu thế giới bên ngoài, có tiến bộ.

Mái tóc Ninh Tri mềm mại, trơn mượt, cảm giác nắm trong tay rất thích, động tác Lục Tuyệt nhẹ nhàng, trúc trắc mà từ tốn giúp cô lau tóc.

Chóp mũi quẩn quanh mùi hương, Lục Tuyệt thích mùi của Tri Tri.

Ninh Tri tuỳ ý để Lục Tuyệt lau tóc, cô vốn lo lắng Lục Tuyệt sẽ kéo tóc đến phát đau, thế nhưng da đầu không hề đau một tí nào.

Ở phía sau, khuôn mặt Lục Tuyệt nghiêm túc, như đang hoàn thành nhiệm vụ vừa quan trọng lại thiêng liêng.

Một lúc sau, Ninh Tri sờ sờ mái tóc đã khô được nửa, cô ra hiệu Lục Tuyệt dừng lại, “Được rồi, em sấy tóc thêm chút nữa, anh đi ngủ trước đi.”

Lục Tuyệt ngoan ngoãn gật đầu rồi nằm xuống giường.

Ninh Tri sang phòng thay đồ bên cạnh sấy tóc, bởi vì Lục Tuyệt rất nhạy cảm với âm thanh của máy sấy tóc và máy hút bụi. Anh nghe thấy tiếng sẽ trở nên lo âu, bực bội.

Lần trước anh phát bệnh là do âm thanh của máy hút bụi đang hoạt động.

Sấy tóc khô ráo xong Ninh Tri mới quay về phòng, cô tắt đèn phòng rồi bật đèn ngủ đầu giường.

Ninh Tri vừa mới nằm xuống, một thân thể nóng rực sát đến, chui vào trong chăn cô.

Cô quay đầu, mắt đối mắt với Lục Tuyệt, “Sao thế?”

Lục Tuyệt ôm eo Ninh Tri, anh nhấp nhấp môi, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Làm ấm giường cho Tri Tri, anh.”

Lục Tuyệt chiều vợ thức thứ tư: Làm ấm giường (viết hoa tô đậm gạch chân).

Anh còn đặc biệt lên mạng tìm ý nghĩa của “làm ấm giường”: là hành động dùng cơ thể của mình làm ấm chăn của người khác.

Sau đó, Lục Tuyệt đọc hiểu thành hành động dùng cơ thể của bản thân làm ấm cơ thể của người khác.

Anh muốn làm ấm cơ thể của Tri Tri.

Lục Tuyệt nghiêm túc nhìn Ninh Tri, “Tri Tri, có thể, anh.”

Ninh Tri:…

Cơ thể Lục Tuyệt áp sát cô, thân nhiệt hơi cao, đúng là rất ấm, thậm chí Ninh Tri còn chê nóng, cực kỳ nóng.

Ninh Tri nhìn anh chàng một thân đồ ngủ màu đỏ, mặt mày anh tuấn, ánh mắt ngây thơ, đôi mi chớp chớp. Mùa hè nóng nực như thế này còn làm ấm giường, Lục Tuyệt đang quyến rũ cô đấy à?