Trong phòng yên tĩnh.
Lục Tuyệt cảm giác lần này với trước đây không giống nhau.
Trước đây Ninh Tri chỉ nhẹ nhàng chạm vào anh, tuỳ tiện lại qua loa. Nhưng hiện tại cô cực kỳ dịu dàng, chầm chậm dẫn dắt, chỉ dạy anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chóp mũi, trong miệng đều ngập tràn mùi hương của Ninh Tri. Lục Tuyệt thích sự động chạm thân mật như vậy.
Anh không nỡ chớp mắt, đôi mắt đen nháy mở to nhìn thẳng cô ấy, bộc lộ niềm yêu thích của mình.
Tri Tri, là của anh.
Mặt Ninh Tri đỏ bừng, cô muốn rời đi. Nhưng Lục Tuyệt tò mò muốn cô chỉ dạy, quyến rũ cô.
Thật đúng là thông minh quá đáng.
Ninh Tri nhìn thấy khung trên đầu anh nhảy ra mặt trời nhỏ thứ 190, không nhịn được lại hôn thêm một lần, nhận được mặt trời nhỏ thứ 200 mới tách ra.
Cô gần như đứng không vững.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt Lục Tuyệt ướt át, thuần khiết lại thêm chút vui vẻ nhìn cô, hiển nhiên vẫn tham lam muốn càng nhiều.
Ninh Tri cảm thấy khuôn mặt mình sắp nóng cháy rồi, hô hấp không ổn đinh, “Đủ rồi, đủ rồi”
Nếu cô không cắt ngang, anh ấy cơ bản không biết dừng lại.
Ánh mắt Ninh Tri dừng lại nơi bị thương trên đầu Lục Tuyệt, cô nhích lại gần, nhẹ nhàng hôn một chút, “Mau khoẻ nhé”
Lông mi Lục Tuyệt run run, anh thích Tri Tri như thế này.
Ninh Tri nằm trên giường, nhắm mắt lại, một lúc sau, cô cảm giác được động tĩnh phía sau.
Lục Tuyệt còn chưa ngủ.
Bình thường anh cứ nằm xuống giường là đi vào giấc ngủ rất nhanh.
Ninh Tri nhắm nghiền đôi mắt giả vờ ngủ, sau đó, cô cảm nhận được Lục Tuyệt ở phía sau đang nhích dần về phía cô. Sau đó cẩn thận từng tí dán chặt cơ thể mình vào cô, giống như ôm trọn cô vào lòng nhưng không hề quấy nhiễu đến cô.
Ninh Tri mở bừng đôi mắt, trong đó lấp lánh ánh cười.
Cô bất chợt quay người, Lục Tuyệt ở phía sau như bị hù một cái, đứng hình nhìn cô, đôi tai đỏ bừng.
Anh muốn ôm trộm Tri Tri mà bị bắt tại trận rồi.
Ninh Tri đối mặt với anh, nhấc tay anh đặt lên eo mình, “Có thể ôm, cho anh ôm”
Đôi mắt Lục Tuyệt bừng lên ánh sáng, khung trên đỉnh đầu nhảy ra 5 mặt trời nhỏ.
Ninh Tri nhanh chóng thu hoạch mặt trời nhỏ. Mặt trời nhỏ vừa thu hoạch được cộng với 22 cái còn tồn trong kho, tính đến hiện tại cô đã thu hoạch được 227 mặt trời nhỏ rồi.
Ninh Tri cười nói với Lục Tuyệt, “Về sau muốn ôm em lúc nào thì ôm lúc ấy”. Anh không cần phải dè dặt như vậy.
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, ánh sáng trong đôi mắt ngày càng toả rộng.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng không lâu, Ninh lão gia tỉnh dậy, người già ngủ ít, dậy sớm.
Người giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng, Ninh lão gia uống một ngụm nước ấm, ông hỏi quản gia, “Tiểu Tri còn có thằng nhóc nhà họ Lục còn chưa dậy nữa à?”
Quản gia đáp lời, “Lão gia, chưa dậy ạ”.
“Đêm qua ông sắp xếp Lục Tuyệt ngủ ở phòng nào?” Ninh lão gia hỏi ông.
“Lục thiếu gia ngủ ở phòng bên cạnh phòng tiểu thư.” Quản gia cười nói: “Đây là yêu cầu của tiểu thư.”
Ninh lão gia trầm mặc một lúc mới nói tiếp: “Vụ tai nạn tối qua có tiến triển gì chưa?”
“Lão gia, nửa đêm hôm qua bên kia gọi điện đến báo rằng đã điều tra rõ ràng. Đêm qua muộn quá nên không báo cáo ngay lập tức cho ngài được”. Quản gia nói với ông cụ, “Phía cảnh sát đã điều tra ra người đứng đằng sau giật dây tài xế là Ninh Hải ở bên tam phòng”.
Trước kia ông cụ chưa tìm được người thừa kế, mấy người bên chi thứ cạnh tranh đến là lợi hại, tranh đoạt nhằm chiếm lấy tài sản của ông cụ, tìm đủ mọi cách dỗ ông cụ vui vẻ.
Mấy cô cậu trẻ tuổi thế hệ sau còn ngày ngày đến nhà họ Ninh điểm danh, đến thiếu một ngày còn cảm thấy bị thiệt.
Trước kia rộ lên tin tức ông cụ tìm lại được cháu gái, bên phía chi thứ mưu kế bao lâu, tốn công phí sức nhằm tranh đoạt gia sản, cuối cùng toàn bộ đổ bể, họ chắc chắn không cam lòng.
Nhưng không cam tâm không có nghĩa có thể làm hại cháu gái của ông cụ.
Nghe được lời của quản gia, trên mặt Ninh lão gia không hề có tí bất ngờ, dường như ông cụ đã đoán trước được.
Đôi mắt ông trầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị. Cho dù ông cụ hiện tại đã có tuổi, nhưng không có nghĩa dễ mềm lòng, “Ninh Hải đâu rồi?”
Quản gia trả lời: “Đêm qua đã bị cảnh sát bắt đi thẩm vấn”.
Ninh lão gia hừ một tiếng, “Dặn dò bên đó không được dung túng, cứ làm theo đúng luật, cố ý mưu sát nên phán như nào thì cứ như vậy”.
Ông cụ đã cất lời, Ninh Hải càng thảm.
Quản gia một chút cũng không cảm với tình trạng của Ninh Hải, rõ ràng biết ông cụ mới tìm được cháu gái, vui mừng hoan hỷ, mấy người đó còn cố tính đâm đầu vào chỗ chết, thực sự là quá ngu xuẩn.
Trong phòng, ánh sáng len lỏi qua tấm rèm trắng chiếu rạng căn phòng.
Cả ngày hôm qua bôn ba bận rộn, Ninh Tri vẫn chưa tỉnh ngủ.
Còn Lục Tuyệt ở bên cạnh đã mở mắt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lặng lẽ ngắm nhìn Ninh Tri.
Lông mày của Tri Tri xinh đẹp.
Mũi của Tri Tri cũng đẹp.
Đôi môi của Tri Tri hồng hồng, đẹp nhất.
Ánh mắt của Lục Tuyệt dịch chuyển xuống dưới, dừng trên eo của Ninh Tri, anh nhìn thấy đôi tay của mình vẫn ôm chặt lấy Ninh Tri, khoé miệng không nhìn được mà nhếch lên, lúm đồng tiền nho nhỏ cũng hiện lên.
Anh vẫn nhớ lời Tri Tri nói, muốn ôm cô lúc nào thì ôm lúc ấy.
Lục Tuyệt siết chặt đôi tay, ánh mắt lại dời lên trên, dừng lại ở đôi môi của Ninh Tri.
Anh nhấp nhấp môi, lồng ngực như co rút lại rồi siết chặt, thứ bên trong không ngừng bị đụng chạm, cảm giác thật lạ lẫm. Anh không biết đây là làm sao, nhưng anh muốn hôn Tri Tri.
Chỉ một cái thôi.
Lục Tuyệt ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai nhích gần Ninh Tri, môi mỏng âm thầm ịn lên đôi môi của Ninh Tri.
Mềm mềm
Ninh Tri không nhìn thấy, khung trên đầu Lục Tuyệt nhảy ra 10 mặt trời nhỏ, một hàng chỉnh tề ngay ngắn toả ra ánh sáng lấp lánh.
Lục Tuyệt tiếp tục nhìn chằm chằm môi của Ninh Tri, lại hôn một cái.
Anh vừa nhích gần vào, lại có 10 mặt trời nhỏ nữa nhảy ra!
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, ánh mắt không dời khỏi đôi môi trơn bóng hồng hồng của Ninh Tri, lại hôn cái nữa.
Mặt trời nhỏ thứ 30 nhảy ra.
Lục Tuyệt tham lam vô cùng, như không biết đủ mà hôn rồi lại hôn.
Mặt trời nhỏ thứ 40 nhảy ra….
Lúc Ninh Tri tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên chạm phải đôi mắt đen bóng, đối phương còn chớp chớp mi.
“Sớm”, giây tiếp theo, Ninh Tri bị ánh sáng trên đầu đối phương rọi muốn loá mắt.
Cô lập tức tỉnh ngủ.
Thế này là sao nhỉ?
Chỉ thấy mặt trời nhỏ trong khung trên đầu Lục Tuyệt chen chúc xếp hàng, đáng yêu không chịu được.
Ngủ một giấc thôi mà giàu sụ luôn?
Ninh Tri đếm đếm mặt trời nhỏ trong khung, tổng cộng 50 cái!
Đây là nằm không cũng kiếm được tiền trong truyền thuyết đó hả?
Ninh Tri vui mừng lại hoang mang, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đêm qua cô mộng du hôn Lục Tuyệt?
Cô giơ tay chạm vào mặt Lục Tuyệt, trong nháy mắt từng mặt trời nhỏ một vội vàng bay về phía cô.
Thu hoạch xong mặt trời nhỏ, Ninh Tri có chút ngại ngùng hỏi Lục Tuyệt: “Em hôn anh trong lúc ngủ à?”
Vành tai Lục Tuyệt đỏ ửng lấp ló dưới mái tóc đen ngắn, Tri Tri phát hiện anh hôn trộm cô rồi?
Lục Tuyệt không biết nói dối, anh nhấp nhấp môi, một lúc sau mới từ tốn nói: “Hôn em”
“Anh hôn trộm em?” Ninh Tri ngơ ngác, liền không nhịn được trêu anh, “Anh hôn trộm em mấy lần?”
Hàng mi cong cong của Lục Tuyệt run đến là kịch liệt, anh tính toán siêu giỏi, đương nhiên biết bản thân hôn bao nhiêu lần, “Năm lần.
Ninh Tri bật cười.
Cô biết Lục Tuyệt không nói dối, 50 cái mặt trời nhỏ nhảy ra chính là vật chứng.
Anh chàng này đúng là ngây thơ, thành thật đến đáng yêu.
Làm thế nào bây giờ, cô càng ngày càng thích Lục Tuyệt rồi.
Lúc Ninh Tri dắt Lục Tuyệt xuống lầu, cô thấy ông cụ đã ngồi tại phòng khách rồi.
“Chào buổi sáng ông nội”. Ninh Tri cười ngọt ngào chào hỏi ông
Ninh Tri kéo kéo tay Lục Tuyệt, ý bảo anh chào hỏi ông nội.
Lục Tuyệt liếc nhìn ông cụ, anh cụp mắt, lặp lại lời của Ninh Tri: “Chào buổi sáng ông nội”
Ninh lão gia gật gật đầu, “Qua đây ngồi đi, bữa sáng chuẩn bị xong rồi”
Ninh Tri kéo Lục Tuyệt qua bên đó, ngồi xuống.
Ông cụ liếc nhìn Lục Tuyệt, hừ một tiếng. Ban nãy ông bảo quản gia lên tầng xem xem hai người đã tỉnh hay chưa, quản gia phát hiện Lục Tuyệt không có trong phòng cho khách.
Chăn trên giường vẫn bày biện chỉnh tề, không chút nếp nhăn, rất rõ ràng cả đêm qua Lục Tuyệt không hề ở trong phòng.
Đổi một cách nói khác, Lục Tuyệt đêm qua ngủ cùng Ninh Tri.
Ninh lão gia còn tưởng rằng Lục Tuyệt ngơ ngơ, cái gì cũng không hiểu, không ngờ lại là một con hồ ly nhỏ, còn là loại ban đêm biết leo giường.
“Ông nội đêm qua ngủ ngon không ạ?”
Ninh lão gia thấy cháu gái quan tâm, khuôn mặt đầy nếp nhăn lập tức nở nụ cười, “Ngủ ngon lắm.”
Lúc này, quản gia tiến vào báo cáo với ông cụ, “Tam lão thái thái đến ạ”.
Ninh Tri nhìn thấy nụ cười trên mặt Ninh lão gia tắt ngúm, “Bà ta qua đây làm gì?”
Vừa dứt lời, ở bên ngoài cửa, một bà cụ thân hình phúc hậu bước vào, bước chân nhanh nhẹn, có thể nhìn được thân thể rất tốt.
“Anh cả, em xin anh bảo người thả Đại Hải ra đi”, bà cụ người chưa thấy mặt nhưng đã nghe thấy tiếng.
“Anh cả, anh có hiểu lầm gì không? Đại Hải cái gì cũng chưa làm”. Đêm qua cảnh sát đến tận nhà bắt con trai đi, bà cụ không còn cách nào khác chỉ đành chạy đến tìm Ninh lão gia.
Tam lão thái thái là vợ của em trai Ninh lão gia, ngày thường vẫn luôn gọi anh cả.
“Nó gây nên những chuyện gì tự nó biết, cảnh sát cũng biết. Cô đừng có ở đây ồn ào, cản trở tôi với cháu gái ăn sáng”. Ninh lão gia khuôn mặt nghiêm nghị, rất rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện tình cảm.
Ninh Tri nghe bà cụ nhắc đến Đại Hải, cô rất nhanh đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện đêm qua là bút tích của tam phòng?
Cô từng nghi ngờ nhị phòng, dù gì bên đó cũng từng tung tin đồn về cô, hiện tại cô nhớ lại đêm qua chú ba Ninh Hải uống rượu say đụng cô, cô híp híp mắt.
Cho nên là đêm qua đối phương uống say rồi hỏi cô có về nhà hay không là đang xác nhận lại thời gian cùng tuyến đường?
Quả nhiên, giây tiếp theo, chỉ thấy bà cụ chột dạ lớn tiếng phủ nhận, “Đại Hải đêm qua say rượu cái gì cũng không làm, nó về đến nhà là say bất tỉnh nhân sự luôn rồi”
Nói xong, bà lại lật mặt, đau khổ kéo tay áo lau lau vài giọt nước mắt cá sấu.
Ninh Tri thấy nực cười, bà cụ này tưởng cô với ông nội là đồ ngốc hay sao?
Ninh Tri vừa xinh đẹp lại tinh xảo, vừa nhìn là biết dễ bắt nạt, dễ mềm lòng. Bà cụ giơ tay ra định kéo tay Ninh Tri khóc lóc kể khổ, “Chú ba con đêm qua uống say, đột nhiên bị người ra bắt đi. Nó còn không biết chuyện gì đang diễn ra. Bà biết con lương thiện hiền lành, con mau dỗ dành ông nội, bà biết ơn con nhiều.”
Quản gia nhíu mi, “Tiểu thư nhà chúng tôi cái gì cũng không biết, tam lão thái thái đừng có lôi cô ấy vào chuyện này”
Ninh Tri né tránh tay bà cụ, khuôn mặt lạnh lùng, “Tôi không cần bà biết ơn, ông ta đã tìm người hại tôi thì nên chuẩn bị tâm lý sẽ bị phát hiện”
“Con nói linh tinh gì thế?” bà cụ lớn tiếng phản bác
“Không phải cứ lớn tiếng là có lí”. Ninh Tri lạnh lùng nhìn bà, “Không làm chuyện hại tôi thì không cần chột dạ như vậy”
Bà cụ chết lặng bởi lời nói của Ninh Tri, bà còn tưởng rằng cô nhìn thuần khiết yên tĩnh, dễ bắt nạt.
Ninh Tri không thèm để ý sắc mặt của bà cụ càng ngày càng khó coi, tiếp tục nói: “Nếu không phải đêm qua tôi với Lục Tuyệt may mắn thì hiện tại đã nằm trong viện chứ không phải còn ngồi ở đây. Bà thấy tôi sẽ xin miễn tội cho người muốn mưu hại tính mạng mình, suýt chút nữa hại chết chồng mình à?”
Chỉ cần nghĩ đến việc đêm qua Lục Tuyệt ôm chặt bảo vệ cô mà bị thương, Ninh Tri hận không thể đập chết cái tên tiểu nhân muốn hại mình.
Muốn cô xin miễn tội?
Ninh Tri chỉ tiếc đối phương không chết nhanh thêm tí nữa.
Ninh Tri nói với Ninh lão gia: “Ông, thủ phạm nên phạt như nào thì cứ phạt như thế ấy, không được dễ dàng bỏ qua.”
“Cháu gái, cháu đừng lạnh lùng vô tình thế chứ”. Bà cụ không ngờ Ninh Tri lại cứng rắn như vậy.
Ninh Tri từ trước đến nay không phải người hiền hành, tính cách mềm yếu.
Cô cười lạnh: “Bà nên mừng vì vết thương của chồng tôi không nặng, nếu không thì không phải chỉ ngồi tù đơn giản thế đâu’
Ninh lão gia nghe theo cháu gái, “Được rồi, cứ để nó ở trong đó đi”
Nghe xong bà cụ tưởng chừng như muốn ngất đi, “Anh cả, anh đừng như vậy, Đại Hải là cháu họ của anh…”
“Mới sáng sớm ra đã ồn ào, kéo bà ta ra ngoài” Ninh lão gia nói với quản gia
“Vâng, lão gia”
Vốn bà cụ còn muốn cầu xin nhưng mà hai bảo vệ tiến vào kéo bà ta ra ngoài, cơ bản không có cơ hội làm ầm ỹ thêm.
Ninh lão gia ra lệnh đuổi tam phòng ra khỏi tập đoàn Ninh Thị, từ nay về sau cắt đứt quan hệ. Đây coi như là từ bỏ chi bên đó.
Ông cụ tuyệt tình như vậy là đang giết gà doạ khỉ cho những người khác nhìn vào, ai dám động đến cháu gái của ông sẽ có kết cục như vậy.
Ăn xong bữa sáng Ninh Tri cùng Lục Tuyệt ngoan ngoãn ngồi một bên uống trà cùng ông nội.
Ninh lão gia liếc mắt nhìn Lục Tuyệt, trực tiếp hỏi cháu gái: “Cháu có biết chuyện hợp đồng hôn nhân giữa cháu với Lục Tuyệt?”
Ninh Tri kinh ngạc, cô không hề biết có chuyện này.
Chuyện Ninh Tri với Lục Tuyệt ký hợp đồng hôn nhân là do dì của cô và mẹ Lục thương lượng. Mẹ Lục lúc cưới Ninh Tri cho Lục Tuyệt cũng để lại cho cô một đường lui, trong vòng hai năm, nếu Ninh Tri vẫn không thích Lục Tuyệt, Lục gia sẽ thả cô đi.
Thế nhưng dì nhỏ của cô - mẹ Lâm vì tư lợi, muốn Ninh Tri mãi mãi ở Lục gia, bám chặt lấy quan hệ với Lục gia cho nên không hề nhắc đến nửa chữ với Ninh Tri, còn thương lượng với mẹ Lục hai năm sau hẵng nói cho cô biết.
Hiện tại Ninh Tri nghe lời ông cụ nói mới biết có chuyện này.
Lục Tuyệt ở bên cạnh nghe thấy ông cụ nhắc đến Ninh Tri và mình, anh thẳng lưng, dựng đứng tai yên tĩnh nghe.
Anh nghe thấy Ninh lão gia hỏi Ninh Tri, “Có hợp đồng này thì chuyện giữa cháu và Lục Tuyệt đơn giản hơn nhiều. Ông hỏi cháu, cháu có muốn cùng Lục Tuyệt ly hôn, rời khỏi nhà họ Lục?”
Lục Tuyệt nghe hiểu lời ông cụ nói, ông đang hỏi Tri Tri, có muốn cùng anh ly hôn hay không.
Đôi mắt anh đào xinh đẹp ánh lên tia lo lắng, nhìn sang Ninh Tri, âm thanh trầm khàn mang theo chút khẩn trương, “Không li hôn, không li hôn”
Tri Tri là của anh, không được li hôn.
Ninh Tri ngơ ngác, cô không nghĩ đến ông nội sẽ hỏi cái này.
Cô quay đầu, đối diện với đôi mắt mang theo sự sợ hãi và hoảng loạn của Lục Tuyệt.
“Tri Tri không li hôn anh” Lục Tuyệt khao khát nhìn về phía cô
Ninh Tri cười ra tiếng, đôi mắt đong đầy ý cười, “Ừ, không li hôn”
Cô kiên quyết nói với Ninh lão gia, “Ông, cháu và Lục Tuyệt là vợ chồng, cháu thích anh ấy, cháu sẽ không li hôn. Cái hợp đồng hôn nhân đấy không cần dùng tới”
Đôi mắt tinh nhuệ của Ninh lão gia đánh giá cháu gái mình cùng Lục Tuyệt, ông từ tốn nói: “Cháu chắc chắn?”
Ninh Tri gật đầu, “Về chuyện thích Lục Tuyệt, cháu rất chắc chắn”
Lục Tuyệt dùng mạng sống của mình bảo vệ cô, cô rất khó để không thích anh.
Người như vậy, đã gặp được rồi thì cô chỉ muốn giữ chặt lấy.
Sự lo lắng trong đáy mắt Lục Tuyệt rút dần, ánh sáng dần dần chiếm lấy, anh ngơ ngác nhìn Ninh Tri.
Đôi mắt, lông mày đong đầy niềm vui sướng, anh cũng thích Tri Tri, anh thích Tri Tri nhất luôn.